"Các ngươi......"
Ca Nam không kịp nói cái gì, Băng Cơ cùng Mặc Dạ đã cùng đồng thời ra tay, hơn nữa ra tay rất nhiệt tình. Mặc dù nam tử này chỉ là một ảo ảnh cũng bị đánh tan thành mây khói.
Trong tích tắc nam tử biến mất, lửa trong phòng đột nhiên tắt đi, lập tức tối tăm xuống, sau đó lại lần nữa được nhen nhóm.
Liễu Khanh Nhan thấy kỳ quặc.
Tuy cứ bị nam tử tên Ca Nam bắt buộc tới, nhưng mỗi lần hắn muốn đả thương người đều dùng lửa từ Phật đèn kia.
Phật đèn chính là dùng để chiếu sáng, đâu dùng để đả thương người. Những điều này đều trái ngược lẽ thường.
"Hắn hẳn là còn chưa chết. Băng Cơ ngươi lấy cái Phật đèn đi. Nam tử kia chắc có liên hệ rất mật thiết cùng cái Phật đèn."
"Được."
Ngọn lửa trong Phật đèn lay động chập chờn, khá mờ nhạt.
Băng Cơ nhìn vào trong thấy còn có chút dầu, nhưng đã sắp cạn tới đáy. Hắn cũng không biết Liễu Khanh Nhan nói có đúng không, bất quá nếu Liễu Khanh Nhan đã lên tiếng, hắn cũng không có hỏi nhiều.
Băng Cơ đưa tay cầm lấy cái Phật đèn. Cái Phật đèn toàn thân bằng vàng, chỗ tay cầm còn khảm bảo thạch. Mặt trên là hình dáng hoa sen, loại sen mà chỉ có ở Dao Trì trên tiên giới, hay đài sen ở Phật giới mới có.
Khi Băng Cơ lấy được cái đèn, trong nháy mắt đó, xuất hiện một cái bóng màu đen bên cạnh. Liếc mắt đã thấy người kia chính là nam tử tên Ca Nam, nghĩ cũng không có nghĩ, Băng Cơ lần nữa ra tay tấn công.
Ca Nam bị đánh cả bóng dáng cũng không thể phục hồi như cũ, chỉ còn là một bóng mờ lơ lửng giữa không trung.
"Bỏ cái Phật đèn ra!"
Ca Nam nóng nảy hô to.
"Hừ! Ngươi cho ta là ngốc. Ngươi nói buông thì ta buông à. Ngươi hại Khanh Nhan nhà ta bị thương, ta sao có thể tha thứ cho ngươi. Ngươi như vậy chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão thôi!"
Băng Cơ lần nữa đánh chút tàn ảnh không còn một mảnh.
"Nếu còn càn rỡ thì chúng ta liền hủy diệt toàn bộ cái tháp. Để ngươi ở đây chỉ lại làm bậy bạ gây tổn thương cho người khác. Ngươi là loại xấu xa sao có thể cầm vật của Phật gia trong tay, thật sự là đáng chê cười mà."
"......"
Nam tử kia chỉ có thể núp ở một góc, hung hăng nhìn ba người này.
"Chúng ta đi! Tử Hiên cùng Minh Vũ không được tốt. Cũng không biết cái Phật đèn có thể có hiệu quả đối với bọn họ không. Cũng không thể đem Phật đèn hủy diệt. Người không lương thiện, chúng ta cũng sẽ không lưu tình!!"
Liễu Khanh Nhan nói như thế, Băng Cơ đang đi đầu, trong tay cầm Phật đèn, liền ném cho Ca Nam một ánh mắt cảnh cáo.
Ba người rời đi, Ca Nam mới từ trong góc chui ra, thân thể đã không còn một điểm hoàn hảo. Băng Cơ cùng Mặc Dạ liên thủ có thể nói là hủy thiên diệt địa, Ca Nam vô lực đánh trả. Nếu không phải trên mình có cái áo cà sa che chở, lúc này hắn đã hồn phi phách tán, cũng không còn tồn tại.
"Đáng giận, rốt cuộc hai người kia từ phương nào tới? Vì sao ta không thể khống chế được bọn họ. Hiện tại cả Phật đèn cũng bị bọn họ cầm đi, tất cả chỉ còn lại có cái áo cà sa này. Trong tình huống này coi như được cái áo cà sa bảo vệ, nhưng không có Phật đèn cả đời ta cũng không thể ra khỏi đây."
Ca Nam đi đi lại lại ở trong phòng, phiền não không thôi.
Nghĩ đến bị thất bại, hắn hận không thể đem những người kia giết hết cho thống khoái.
"Ca Nam à Ca Nam, thật đáng xấu hổ vì là tư tế của Bái Nguyệt Giáo. Với kinh nghiệm vốn có muốn nhốt người mấy ngàn năm là dư sức, hiện tại chỉ ở tầng thứ hai đã thất thủ. Nếu để cho người trong Bái Nguyệt Giáo biết được, thể diện còn đâu?"
Nam tử tên Ca Nam này chính là người của một giáo phái thần bí tại Miêu Cương, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, tên là Bái Nguyệt Giáo.
Trong Bái Nguyệt Giáo, ngoại trừ Giáo chủ, người có quyền lớn nhất chính là tư tế.
Ca Nam là một tư tế của Bái Nguyệt giáo. Hắn cũng nắm giữ quyền hành, bởi vì Giáo chủ Bái Nguyệt giáo hiện tại là một cô nương rất nhỏ mới tám chín tuổi gì đó. Nghe nói mẫu thân cô nương kia cũng là giáo chủ.
Kỳ thật trong Bái Nguyệt giáo, tất cả nữ tử đều không thể có thất tình lục dục. Xưa nay vẫn luôn là như thế.
Tất cả đệ tử nữ đều mặc xiêm y thuần trắng, trong tay cầm một thanh trường kiếm khi hành tẩu.
Bái Nguyệt Giáo rất thần bí, bởi vì ở tại Miêu Cương nên bọn họ am hiểu vận dụng cổ trùng các loại, còn biết vu thuật, cho nên người thường đều e sợ không dám đối đầu với Bái Nguyệt Giáo.
Giáo chủ đời trước kỳ thật là một nữ tử thanh cao, chỉ là không thoát khỏi kiếp nạn hồng trần. Hay là nói kỳ thật không ai phát hiện ra nàng đang ở cùng một người nam tử.
Nhưng nàng là người mưu kế, có con cũng không ai phát hiện, chỉ đến khi nam tử kia chết đi mới bị mọi người biết được.
Một khi đã bị phát hiện nàng phải bị xử tử.
Giáo quy của Bái Nguyệt Giáo nghiêm ngặt vô cùng. Dù là bất kỳ người nào, phạm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không có nương tay. Người phạm tội phải chết, Bái Nguyệt Giáo không hề có thông cảm. Bọn họ không có tình cảm.
Nếu nói như vậy ngay cả tiểu cô nương cũng không thể tránh khỏi phải bị xử tử.
Nữ tử kia sao đồng ý, tiểu cô nương là con của nàng cùng nam tử kia sinh ra, nam tử đã chết tiểu cô nương tuyệt đối không thể chết được.
Trong Bái Nguyệt Giáo có rất nhiều bí thuật không cho người ngoài biết, những phương pháp này cực kỳ tàn nhẫn đến cực điểm.
Nàng muốn dùng một loại bí thuật để có thể cứu con của mình.
Nữ tử dùng bí thuật chỉ được truyền lại cho Giáo chủ để cứu con mình. Tiểu cô nương vẫn bị xử tử, chỉ có điều còn sống. Hơn nữa tiểu cô nương này thiên tính khác người thường, tư chất cũng hơn người.
Pháp thuật Miêu Cương có rất nhiều điều làm cho người ta khó mà lý giải nổi.
Tựa như trên triều đình có một số vật trang trí mà những nơi bình thường không có, hoặc bày trí khác thường, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Trong cái hộp chứa trang phục lộng lẫy là một đứa bé trông rất lanh lợi. Đứa bé kia bất quá mới sinh. Trên đỉnh đầu có một nhánh cỏ kéo dài tới miệng. Đây không phải là cỏ bình thường, cỏ này có thể nghịch chuyển rất nhiều chuyện.
Tỷ như vấn đề sinh tử.
Bất quá đây là đổi mạng sống của một người. Phàm là phương pháp nghịch thiên nhất định là sẽ bị trời khiển trách.
Tiểu cô nương có thể tránh được cái chết, nàng cũng có thể tu luyện pháp thuật. Mặc dù được truyền lại pháp thuật, nhưng cũng cần ngày đêm tu luyện để dung hợp.
Trong tu luyện thân thể là thứ vướng víu, nhưng không có thân thể lại không thể được.
Chỉ là một đứa bé vài tuổi bình thường sẽ không biết nhiều. Nhưng cô bé này trời sinh bất đồng. Sau khi đã lên được bảo tọa Bái Nguyệt Giáo ngày thứ hai, mọi người liền chứng kiến tiểu giáo chủ chỉ có một cánh tay, một cái chân, mắt mũi cũng chỉ còn lại một.
Những phần thân thể bị mất đi, theo lời tiểu cô nương nói chính là dùng để làm cống phẩm tế tự.
Ca Nam là một trong số người có liên quan tới sự kiện kia. Hắn là đại tư tế Bái Nguyệt Giáo, đã thực thi chức trách. Kỳ thật những điều này từ trước đến nay đều là như vậy, phải dựa theo giáo quy để xử phạt, cũng không phải bởi vì một người mà làm việc trái luật.
Mỗi người đều có một mệnh cách, xác định cũng có một ngôi sao đối ứng. Nếu như đem mệnh cách cùng sao đối ứng đổi đi, tương ứng số kiếp cũng sẽ đổi theo. Tiểu cô nương đã bị nguyền rủa, mặc dù là trọn đời luân hồi, cũng không thể siêu sinh. Kết quả cuối cùng làm tất cả mọi người không thể lý giải.
Nhiều năm trước, Ca Nam phạm một tội lớn.
Tam Vị Chân Hỏa có tác dụng không chỉ giết chết, cả hồn phách cũng cùng bị đốt cháy hầu như không còn.
Chỗ Ca Nam chịu tội cũng không phải chỉ là như thế, mà là loại dày vò tuần hoàn không ngừng lặp lại.
Tam Vị Chân Hỏa vốn ở trong Phật đèn, mà cái áo cà sa lại có thể duy trì hồn phách bất diệt.
Cái tháp Ca Nam này tổng cộng có mười tám tầng, như mười tám tầng địa ngục. Mỗi một tầng trong tháp giam giữ một hung tinh tà ác. Chỗ Ca Nam là tầng thứ hai. Càng lên cao, hung tinh càng có nghiệp chướng nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...