"Còn có người nào phản đối? Đứng ra!"
Có ai còn dám tiến đến chịu chết. Đám người lập tức an tĩnh không ít.
Liễu Khanh Nhan đã đến bên cạnh Băng Cơ. Mà thi lực trên mình Tử Hiên cũng đã biến mất, hắn lại vui vẻ. Câu đầu tiên chính là.
"Thanh Viễn không phải ta giết."
"Không phải ngươi giết. Vậy là ai giết? Lúc đi vào Thanh Viễn còn chưa chết, toàn thân ngươi là máu. Thanh Viễn chết không phải ngươi giết còn là ai? Cho dù hắn không phải ngươi giết vậy cũng có liên quan cùng ngươi."
Thanh Viễn chết Băng Cơ cảm thấy rất đau lòng. Nếu không phải Liễu Khanh Nhan ở bên cạnh, sợ là Băng Cơ đã ra tay với Tử Hiên.
"Ta nói không có là không có. Nếu thật sự ta giết hắn, ta có cần làm lớn như vậy, giương cờ trống để cho tất cả mọi người biết không? Chỉ là lúc ta đang ngủ, cũng không biết vì sao Thanh Viễn chạy đến phòng của ta, sau đó tất cả chìm vào tối đen, ta cũng không thấy được rốt cuộc là người phương nào đến......"
Tử Hiên giải thích không có sức thuyết phục, mà ngay cả Tử Hiên cũng cảm thấy nổi giận.
Tầm mắt Liễu Khanh Nhan dò xét qua lại trong đám người tựa như muốn tìm thứ gì, đáng tiếc chỉ thất vọng. Những người này đều là người bình thường, pháp lực đều yếu muốn chết. Họ chỉ xem náo nhiệt.
" Không phải là ngươi giết?"
Tử Hiên căm tức vì ngay cả Khanh Nhan cũng hoài nghi lời của hắn.
"Ngươi không tin ta? Hắn tại sao có thể là ta giết. Ta giết hắn không có lợi gì?! Khanh Nhan, ngươi thật sự là......"
"Ta chỉ là xác nhận thôi. Ngươi rốt cuộc có làm hay không ta không biết. Nếu ngươi nói không có làm, ta tin tưởng ngươi. Nhưng chỉ ta tin tưởng cũng không được. Nếu thật sự không giết, phải giải thích rõ cho Băng Cơ. Ngươi không có giết hắn tất nhiên mọi người đều vui vẻ."
Liễu Khanh Nhan vô cùng kiên nhẫn giải thích. Nói chung, Liễu Khanh Nhan chưa từng vì người khác mà nói nhiều như vậy. Hôm nay như thế, đơn giản là vì Tử Hiên không giống người khác. Trong lòng Liễu Khanh Nhan, Tử Hiên đã chiếm một vị trí nhỏ. Đã là người của mình đương nhiên muốn bảo vệ.
"Tử Hiên không có giết người, ngươi đừng làm khó hắn."
Băng Cơ nở nụ cười châm chọc, sắc mặt như sương mù bao trùm, đáy mắt lạnh như băng tuyết.
Bởi vì lời nói xuất ra từ trong miệng Liễu Khanh Nhan liền sinh ra một loại cảm giác rất nghiêm trọng. Câu này ý tứ chính là Tử Hiên nói hắn không có giết người, Liễu Khanh Nhan liền cho rằng không có giết người. Quả thực không khác gì cố tình gây sự.
"Lời này của ngươi thật buồn cười. Hắn nói không có giết thì không giết. Ta tận mắt nhìn thấy! Một ngày hắn chưa đền mạng, oan hồn Thanh Viễn không được yên nghỉ, ta không thể an tâm!"
"Ngươi quả thật tận mắt thấy hắn giết người, không phải nói lúc ấy mọi người không ai chứng kiến sao. Ngươi nhìn như thế nào?"
Bị Liễu Khanh Nhan hỏi làm Băng Cơ lập tức á khẩu không trả lời được.
"Nếu ngươi thật sự đưa ra bằng chứng, ta tất nhiên không cản trở. Nhưng ngươi đối với Tử Hiên như đối với kẻ giết người, cũng gián tiếp tổn thương Tử Hiên. Ngươi hận Tử Hiên thấu xương, mà Tử Hiên tình thâm ý trọng với ta. Ngươi tổn thương hắn cũng chính là tổn thương ta. Ngươi còn dám tổn thương hắn một lần, ta xin trả bội phần."
Lời nói của Liễu Khanh Nhan xuất phát từ đáy lòng.
Băng Cơ chấn động rất nhiều. Hắn còn tưởng rằng Tử Hiên gây chuyện, Liễu Khanh Nhan sẽ trách cứ. Mà bây giờ Tử Hiên còn được Liễu Khanh Nhan thiên vị, còn vì Tử Hiên nói ra lời như thế. Đặc biệt câu cuối cùng, quả nhiên làm lòng của hắn bị tổn thương quá đi.
Chẳng lẽ hắn trong mắt Liễu Khanh Nhan chính là như vậy. Lạ lẫm, cả một người xa lạ cũng không bằng. Hắn và Tử Hiên khác biệt lớn như vậy sao?
Liễu Khanh Nhan đến tột cùng xem Băng Cơ là người nào?
"Tốt! Tốt! Rất tốt! Nếu có ngày ta tra ra Tử Hiên chính là người sát hại Thanh Viễn, ta nhất định bắt hắn trả giá ngươi cũng đừng trách ta vô tình vô nghĩa."
Liễu Khanh Nhan cũng nghiêm mặt nói.
"Nếu thật là như vậy, chính là Liễu Khanh Nhan ta có mắt không tròng, tin sai người, Tử Hiên tùy ngươi xử trí."
"Được."
Chuyện đêm nay kết thúc như vậy.
Thi thể Thanh Viễn được Băng Cơ xử lý. Với tu vi của Băng Cơ tất nhiên có năng lực nghịch thiên, hắn làm một ít pháp thuật là Thanh Viễn được hồi hồn.
Liễu Khanh Nhan cảm thấy tâm tình không tốt nhớ tới chuyện đi xem Cửu Thiên Bích Liên.
Bộ dạng Băng Cơ âm u, sắc mặt mười phần dọa người.
Họ quyết định rời khỏi khách điếm. Tử Hiên thừa dịp mọi người đi thu dọn hành lý liền vụng trộm đi tới bên cạnh Liễu Khanh Nhan. Hắn dùng ngón tay ghi từng chữ từng chữ vào lòng bàn tay Liễu Khanh Nhan.
Hắn không dám dùng pháp lực đem phòng Liễu Khanh Nhan phong bế, như vậy sẽ có người biết hắn ở bên trong làm gì đó.
"Có chuyện gì tìm ta?"
Liễu Khanh Nhan nhìn thần sắc Tử Hiên không tốt, cũng không khỏi lo lắng.
"À, ta có chuyện quan trọng muốn nói. Trong chốc lát ta nói bất cứ chuyện gì ngươi chỉ để ý để biết là được, những thứ khác cũng không cần hỏi nhiều."
Liễu Khanh Nhan gật đầu.
Tử Hiên lúc này mới yên tâm, dùng ngón tay viết.
"Thanh Viễn không phải ta giết."
Liễu Khanh Nhan gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng hắn.
Phần ghi phía sau thì làm cho Liễu Khanh Nhan giật mình.
"Băng Cơ hoặc là Mặc Dạ..... Chỉ có hai người kia tu vi cao hơn Thanh Viễn..... Trong trăm dặm không có ai lợi hại hơn."
Liễu Khanh Nhan lắc đầu liên tục. Mặc Dạ đêm qua luôn ở trong phòng không có khả năng đi ra ngoài giết người. Về phần Băng Cơ, Thanh Viễn là quản gia của hắn. Hai người không có thiên cừu đại hận, Băng Cơ không đến mức phát rồ đem thân nhân của mình giết chết.
"Không, không thể nào đâu. Băng Cơ sẽ không......"
Tử Hiên ra dấu ý bảo cẩn thận, tai vách mạch rừng.
Hắn lại viết.
"Có thể là muốn giết ta.... đã bị Thanh Viễn phát hiện.... Thanh Viễn tới nói cho ta biết.... bảo ta đến chỗ ngươi.... Nhưng không kịp.... Thanh Viễn bị giết.... ta hoài nghi Băng Cơ."
Một người muốn giết hắn, lại là người Thanh Viễn biết, Băng Cơ chiếm hoài nghi rất lớn.
"Băng Cơ rất có thể chính là......"
Tử Hiên mặt âm trầm chậm rãi nói.
"Ta cảm thấy không thể nào. Nhất định là có hiểu lầm. Đúng rồi, ngươi nói Thanh Viễn bảo ngươi đến phòng của ta là vì cái gì? Chẳng lẽ vào phòng của ta ngươi sẽ an toàn?"
Liễu Khanh Nhan nửa đùa nửa thật nói.
Tử Hiên suy tư một chút, cảm thấy có khả năng này.
"Đúng rồi, ta cho ngươi biết cái này, là ngươi phải phòng bị hai người bọn họ đối với ngươi nổi lên sát tâm."
Đã muốn giết hắn, mà Liễu Khanh Nhan an ủi, cũng rất có thể cho người ta lo lắng.
"Được."
Chờ bọn họ nói xong đi ra thì Băng Cơ cùng Mặc Dạ đã ngay tại bên ngoài chờ. Đối với Tử Hiên, hai người bọn họ căm hận chán ghét lộ mặt, không có bất kỳ che giấu nào.
"Có thể đi rồi."
Băng Cơ bị Tử Hiên ném cho một ánh mắt sắc bén như dao.
Bốn người chỉ mang theo một ít thức ăn cùng nước, theo hướng nam mà đi.
Trên đường đi Liễu Khanh Nhan là ngự kiếm phi hành, còn ba người kia tu vi thâm hậu có thể tự bay. Liễu Khanh Nhan trong lòng không ngừng hâm mộ họ. Ba người cũng không nói gì vì thế Liễu Khanh Nhan mới thấy an ủi một ít.
Bọn họ bay tới ngọn núi mà người trẻ tuổi kia đã nói.
Ngọn núi rất cao cũng rất kỳ lạ, dị thường.
Liễu Khanh Nhan nhìn thấy toàn thân lạnh lẽo.
Còn có tiếng sói tru lên, nghe được càng thêm hốt hoảng. Càng đi đến gần bốn phía càng yên tĩnh.
Đột nhiên, cũng không biết từ chỗ nào một đám yêu vật có cánh bay ra, chúng phát ra tiếng kêu khàn khàn bén nhọn. Âm thanh kia giống như là người sắp chết rên rĩ rất thê thảm.
Tử Hiên cẩn thận nhìn, thì ra là một đám yêu vật có cánh giống như con dơi, nhưng lông trên cánh đen nhánh.
Bọn họ động tác rất nhanh, mấy súc sinh nhanh chóng bị giải quyết. Nhưng khi nhìn lại phía sau, cũng không thấy ai.
"Không xong rồi, Khanh Nhan không thấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...