Tử Hiên không tin lời Mặc Dạ nói.
Băng Cơ thì thờ ơ lạnh nhạt.
Về phần Liễu Khanh Nhan nghe chuyện tựa như không có ảnh hưởng gì. Vì đối với chuyện Mặc Dạ nói, Liễu Khanh Nhan hoàn toàn thấy lạ lẫm. Hắn nói kiếp trước Tử Hiên thương tổn mình, mới có thể làm cho cục diện như thế, cũng không có bao nhiêu đau lòng, như là chuyện này phát sinh ở trên người khác.
Liễu Khanh Nhan cảm giác mình hình như là đang bị đùa giỡn......
Nhưng Cửu Thiên Bích Liên có quan hệ với mình, cũng không thể không đi. Không đi thì vĩnh viễn cũng không biết kiếp trước của mình, còn có bí mật gì bị thời gian che giấu. Liễu Khanh Nhan nghĩ đã là chuyển thế như vậy ân oán kiếp trước cũng có thể chấm dứt.
"Khi nào khởi hành?"
Băng Cơ là người tỉnh táo nhất, dù sao đó là chuyện của ba người bọn họ trước kia, hắn chỉ là người ngoài. Nghĩ tới bọn họ lúc trước có liên quan, mà hắn giống như là dư thừa, trong nội tâm cũng có chút không công bằng.
Tử Hiên ủ rũ, nhìn như một chú chó chán nản, đầu cúi xuống, một bộ dạng không biết làm sao, thật là buồn rầu không ít.
Hắn sợ hãi bởi vì chuyện của kiếp trước mà Khanh Nhan trách cứ mình. Chuyện Thanh Viễn đã làm cho hắn rất là đau đầu, hiện tại bởi vì chuyện của kiếp trước, hắn nghĩ Liễu Khanh Nhan không trách cứ, chính hắn cũng sẽ băn khoăn.
Mặc Dạ không nói lời nào, chờ Liễu Khanh Nhan mở miệng. Ở nơi này người có thể quyết định là Liễu Khanh Nhan.
"Chúng ta buổi tối ngày mai khởi hành."
"Buổi tối ngày mai? Chúng ta cũng có thể đi ngay bây giờ. Vì sao là buổi tối ngày mai?"
Tử Hiên vừa mới bị đả kích, hiện tại lại khôi phục tinh thần.
Vì chuyện có liên quan Liễu Khanh Nhan, Tử Hiên có động lực mãnh liệt.
"Bởi vì thời điểm buổi tối tất cả mọi người đang ngủ, ta có thể thừa dịp buổi tối ít người, hành động thuận tiện."
Kỳ thật, với thực lực mấy bọn họ căn bản là không cần sợ những người tu chân giả này. Chỉ Tử Hiên thôi, phất tay một cái cũng có thể giải quyết rất nhiều người. Nhưng Liễu Khanh Nhan nói cũng đúng, dù sao có nhiều người, cũng có thể có cao thủ ẩn mình. Hiện tại yêu ma hoành hành, muốn có Cửu Thiên Bích Liên không chỉ người phàm, bọn họ cẩn thận vẫn hơn.
"Được rồi buổi tối ngày mai đi."
Nhưng trong đêm đó, khách điếm đã xảy ra chuyện.
"Có người chết!"
Đột nhiên có ai đó thét lên, toàn bộ khách điếm đốt đèn sáng rực. Tất cả mọi người nghe tiếng thét đều chạy ra, ngóng dài cổ nhìn náo nhiệt.
Liễu Khanh Nhan đang ngủ mơ màng, đột nhiên bị tiếng động làm tỉnh, ngáp một cái.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có tiếng cãi nhau.
Liễu Khanh Nhan xoa xoa mắt, khó hiểu nhìn Mặc Dạ. Người này đã một mực ở cùng phòng của Liễu Khanh Nhan không chịu đi ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tử Hiên giết người."
Mặc Dạ chỉ nói một câu, liền xoay người đẩy cửa ra ngoài.
"Hả? Tử Hiên giết người? Hắn giết ai?"
Liễu Khanh Nhan nghe câu nói này mà triệt để thanh tỉnh, tranh thủ thời gian mặc quần áo, từ trong phòng đi ra.
Phòng ở tầng hai, cho nên Liễu Khanh Nhan đi ra ngoài nhìn xuống dưới. Dưới lầu đã tụ tập rất nhiều người.
Có một người nằm trên mặt đất, mọi người vây xung quanh. Người kia Liễu Khanh Nhan biết, nhưng cũng không nghĩ tới, ban ngày còn khá tốt, buổi tối đã chết.
Thanh Viễn đã chết.
Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc rối tung, máu tươi nhuộm toàn thân, trên mặt còn lộ ra nụ cười hài lòng.
Vết thương trên người rất khủng khiếp, đều là trí mạng, vài lỗ thủng lớn như nắm tay, máu tươi từ đó chảy ra.
Tử Hiên quỳ bên cạnh thi thể Thanh Viễn. Tóc của hắn mất rối tung không chịu nổi, toàn thân bị thương, như là bị vật sắc bén cắt đứt. Hắn quỳ trên mặt đất, trên tay dính đầy máu tươi.
Mặt Băng Cơ lạnh lùng, không ai dám tiếp cận. Liễu Khanh Nhan có thể cảm nhận Băng Cơ đau lòng cùng bi thương, Thanh Viễn là quản gia Thần Tích Tuyết Phong, sống cùng hắn mấy vạn năm. Lần này hắn xuống núi là vì động tình với một yêu tinh gặp chưa bao lâu.
Nhưng thật không ngờ là Thanh Viễn lợi hại như thế, ở nhân gian không ai là đối thủ của hắn, pháp lực không kém. Khi tất cả mọi người ngủ hắn đã bị giết hại.
Liễu Khanh Nhan đi nhìn Thanh Viễn. Dù đối với Thanh Viễn không có cảm tình gì, nhưng cũng không muốn hắn bị giết. Chứng kiến tình huống này Liễu Khanh Nhan không khỏi hít vào một hơi.
Vết thương trên người không thể dùng hai chữ tàn nhẫn để hình dung. Băng Cơ rất thịnh nộ. Tử Hiên vẫn quỳ trên mặt đất. Liễu Khanh Nhan đi qua xem xét mới phát hiện Băng Cơ âm thầm thi triển pháp lực mới khiến cho Tử Hiên không thể động đậy.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Hắn giết Thanh Viễn. Chẳng lẽ cho hắn quỳ xuống đơn giản như vậy cũng không thể được?! Thanh Viễn rất thích ngươi, bị ngươi cự tuyệt cũng không nói gì. Cho dù ngươi không thích, cũng không cần giết Thanh Viễn. Ngươi phải biết rằng Thanh Viễn cũng coi như là người thân của ta!"
Băng Cơ vô cùng đau đớn, nếu sớm biết kết quả như thế này, hắn sẽ không mang Thanh Viễn xuống núi.
Tử Hiên ở dưới mặt đất vùng vẫy vài cái, bàn tay cào trên mặt đất tạo ra âm thanh ma sát chói tai.
"...... Ta không thích hắn, nhưng ta không đến mức giết hắn. Hơn nữa pháp lực của hắn cao hơn ta, ta sao có thể giết hắn......"
Băng Cơ nén giận cười to, giơ chân lên định đá. Liễu Khanh Nhan nhíu mày. Đây không phải đang ức hiếp Tử Hiên sao. Tuy vấn đề này cũng khá lớn, nhưng Tử Hiên nói hắn không có giết người. Liễu Khanh Nhan tin tưởng Tử Hiên, trong chuyện này nhất định có ẩn tình.
"Chờ đã! Ngươi không thể động đến hắn, hắn là người của ta!"
Liễu Khanh Nhan đứng ở trước mặt Băng Cơ lớn tiếng khẳng định.
Người đến khách điếm xem náo nhiệt khá đông, vừa nghe thấy Liễu Khanh Nhan nói ra lời như thế lập tức ồn ào lên.
Liễu Khanh Nhan hướng đám người liếc mắt một cái. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy sát khí.
"Như thế nào? Hắn chính là người của ta thì sao? Hắn còn là nam nhân của ta, các ngươi có ý kiến gì? Nếu là có, được lắm, tiến lên đây chúng ta một đấu một?"
Liễu Khanh Nhan liền cởi áo ngoài. Vốn là người cực kỳ gầy gò, trên mình không có bao nhiêu thịt, còn trắng nõn. Khí chất trên mình là loại trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho mọi người cảm thấy đây là một công tử được chăm sóc kỹ lưỡng.
Chính là một bộ dạng rất dễ nhìn.
Có người vừa nhìn thấy mỹ nhân còn không biết xấu hổ, không sợ chết liền nhảy ra thử sức. Như vậy sau này cũng có chuyện để cùng bằng hữu nói khoác một phen.
"Được, ta muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu tài cán mà dám lớn tiếng, còn một bộ không biết thẹn. Thật sự là làm mất thể diện một tu chân giả. Hôm nay để ta giáo huấn ngươi một trận, cho ngươi sau này còn biết chữ thẹn là thế nào....."
Liễu Khanh Nhan lành lạnh hừ một tiếng, hai tay thi triển pháp lực. Sở học Sơ Vân Quan cũng không có uổng phí, đang rất tức giận, Liễu Khanh Nhan vận dụng bảy tám phần công lực ra một chưởng trực tiếp muốn lấy mạng người kia.
"A! Hắn... hắn giết người a....!!!!"
Lại có người hô to. Bốn phía xem náo nhiệt lập tức giảm đi hơn phân nửa, tất cả đều thối lui rất xa.
Tại thời điểm Liễu Khanh Nhan nói ra những lời kia, sự chú ý của ba người bọn họ đều ở trên người Liễu Khanh Nhan. Bọn họ cũng không nghĩ đến người này sẽ ở trước công chúng nói ra lời như thế. Bọn họ luôn cho rằng Liễu Khanh Nhan đối với tình cảm là ngu ngốc cùng lạnh nhạt. Sau khi Liễu Khanh Nhan thừa nhận họ không hẹn mà nhìn nhau.
Mặc Dạ cùng Băng Cơ là kinh ngạc, còn Tử Hiên là kinh hỉ.
Hắn đêm nay đã đủ xui xẻo rồi. Thanh Viễn chết chưa nói, còn bị người ta vu hãm. Hắn đánh không lại Băng Cơ, chỉ có thể khuất nhục quỳ trên mặt đất.
"Khanh Nhan, có một câu nói kia, sau này cho dù ngươi đối đãi với ta như thế nào cuộc đời của ta cũng rất mỹ mãn. Ngươi đối đãi như vậy, cả đời Tử Hiên có thể nói là không có sống uổng phí."
Tử Hiên quỳ gối trên mặt đất lệ nóng tuôn trào.
Liễu Khanh Nhan lành lạnh nhìn hắn một cái.
"Chỉ một câu mà ngươi đã là cái dạng này, ngươi vô dụng như vậy ta còn mong mỏi gì ở ngươi!"
Rõ ràng là lời châm chọc, nhưng vào tai Tử Hiên vẫn là ngọt lịm.
Khanh Nhan nhà hắn thật sự thích châm chọc người ta. Đúng là không biết ngọt ngào, nhưng hắn thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...