“Nói!”
Giọng điệu lãnh khốc, bá đạo.
Liễu Khanh Nhan không sợ hắn nhìn qua một bên, không nói.
Tử Hiên rất hiểu người này là điển hình thích mềm không thích cứng. Càng đối với Liễu Khanh Nhan dùng sức mạnh thì người này lại càng dũng cảm. Hắn vội vàng nháy mắt. Mặc Dạ lại không để ý tới Tử Hiên.
Vành nón hạ xuống, lộ ra một đôi mắt đầy hàn khí, lãnh khốc, tàn nhẫn. Đó là một đôi mắt màu vàng kim. Liễu Khanh Nhan có chút hốt hoảng, phát hiện đầu óc có chút hỗn độn.
Người này, người này là...... Không đúng! Không đúng! Rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào? Rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào? Vì sao nghĩ không ra, nghĩ không ra!
“A.....!!!”
Mặc Dạ bị tiếng thét của Liễu Khanh Nhan khiến cho có chút không biết làm sao. Tử Hiên dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn.
Ngươi xem đi, chỉ biết hung dữ như vậy, cũng không biết nhường nhịn.
Hắn từ chỗ Mặc Dạ đoạt lại Liễu Khanh Nhan.
“Ngươi nhìn ngươi đã làm cái gì. Khanh Nhan chỉ dùng để yêu thương. Ta cũng không nỡ khi dễ hắn. Ngươi còn véo cổ của hắn. Ngươi cho rằng dùng vũ lực có thể giải quyết sao. Ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm chán ghét ngươi!”
Tử Hiên đem Liễu Khanh Nhan đến bên giường. Tình huống của Liễu Khanh Nhan không tốt, ánh mắt có chút ngốc trệ.
“Khanh Nhan?”
Tử Hiên sợ hãi vẫy vẫy tay trước mặt Liễu Khanh Nhan.
“Có việc gì?”
“Á... không có, không có, cổ còn đau hay không. Ta xoa xoa cho ngươi.”
Tử Hiên miệng nói, tay liền bắt đầu hành động. Có thể sờ đến thân thể Khanh Nhan, Tử Hiên không khỏi hưng phấn run rẩy. Tuy chỉ là cổ, bất quá có đậu hũ ăn cũng đã không tồi.
Làn da Khanh Nhan rất tốt, mịn màng mềm mại, thật sự rất tốt, cũng không biết cởi quần áo ra sẽ là bộ dáng gì nữa......
Liễu Khanh Nhan hoàn toàn không biết mình bị người ta ăn đậu hũ, còn rất thoải mái dựa vào bả vai Tử Hiên.
“Ngươi còn muốn cưới mấy người?”
Giọng rét căm căm, tràn đầy nghi vấn cùng uy hiếp.
Một cơn gió lạnh mạnh mẽ đánh úp lại, áo bào màu đen đã đến trước mặt. Liễu Khanh Nhan giương mắt nhìn hắn một cái, không sợ chút nào.
“Thì thế nào? Ta cưới mấy người đó cũng là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi. Ngươi phản ứng làm gì. Ta cũng chưa nói cưới ngươi. Ngươi ở đây nhiệt tình nói lý làm gì. Còn nữa chuyện của ta, ngươi tốt nhất ít nhúng tay!”
Liễu Khanh Nhan càng nói, sắc mặt Mặc Dạ càng đen, đến cuối cùng đã là lửa giận ngập trời. Xem ra là muốn động thủ.
Tử Hiên sợ Mặc Dạ sẽ tổn thương đến Liễu Khanh Nhan. Lúc này hắn cũng không ăn đậu hũ nữa, tranh thủ thời gian ngăn trước mặt Liễu Khanh Nhan. Tuy tu vi của hắn thấp hơn Mặc Dạ, nhưng muốn tổn thương Liễu Khanh Nhan còn phải bước qua cửa ải của hắn.
“Mặc Dạ ngươi dừng tay cho ta!”
Mặc Dạ cười nhẹ, căn bản không đem Tử Hiên để vào mắt. Cái đẳng cấp như Tử Hiên, không có mấy chiêu là giải quyết xong.
“Ngươi muốn nhúng tay? Tránh ra! Ta sẽ không vô năng giống ngươi. Tùy ý để hắn xằng bậy, để hắn cùng người khác ở chung một chỗ, còn miễn cưỡng mình vui vẻ. Ngươi thật đúng là buồn cười muốn chết. Ta muốn hắn thì ta nhất định sẽ đem hắn về tay mình, hơn nữa hắn chỉ có thể là của một mình ta. Các ngươi là những con kiến làm sao có thể xứng đôi cùng hắn, định tới chia phần à. Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối các ngươi đừng có ý nghĩ đó, không có khả năng phát sinh đâu. Còn ngươi nữa những ý tưởng vớ vẩn đó, cái gì cưới vài người, còn muốn có hậu cung, ngươi nằm mơ à!”
Lời Mặc Dạ thật ác liệt.
Không chỉ có Tử Hiên cảm thấy phản cảm đến cực điểm. Liễu Khanh Nhan càng không cần phải nói tới, vì vốn dĩ đối với Mặc Dạ không có hảo cảm gì.
Một người nam nhân quá bá đạo, bá đạo đến mức đem người ta giam cầm, không thể có bất cứ phản kháng gì. Vốn là người tùy hứng quen rồi, Liễu Khanh Nhan làm sao có thể để người khác tùy ý đến trói buộc mình. Mặt khác, người nam nhân này từ lúc xuất hiện luôn miệng nói là muốn mang mình đi Thiên Giới, hơn nữa ngang ngược cũng không cho từ chối. Nếu theo người này đến chỗ của hắn sẽ không có ngày tốt. Liễu Khanh Nhan sẽ không làm việc mình không thích.
“Ta nằm mơ thì có quan hệ gì với ngươi đâu? Đây cũng là chuyện của ta. Ta muốn cưới bao nhiêu thì cưới bấy nhiêu, chỉ cần bọn họ nguyện ý. Ta yêu thích thì ta cưới, ngươi cản trở ta là gì?”
Một loạt tiếng vỗ tai phụ họa vang lên.
Là từ bên cửa sổ truyền đến. Trong bóng đêm, một nam tử mặc y phục màu trắng ngồi ở bệ cửa sổ nhẹ nhàng vuốt bàn tay.
“Nói rất hay, đúng là người trong lòng của ta. Khanh Nhan nói như vậy là rất thẳng thắn, trong lòng suy nghĩ gì miệng liền nói cái đó. Cũng không quanh co lòng vòng. Không giống với người bình thường. Tuy rằng ý tưởng không khỏi có chút không thực tế, cũng có chỗ lệch hướng, nhưng ngôn từ xuất phát từ cảm nhận trong lòng. Ta cực kỳ ưa thích cũng muốn thử một phen.”
Liễu Khanh Nhan kinh hô.
“Băng Cơ?”
Băng Cơ mở cửa sổ ra, khẽ gật đầu.
“Chính là ta, mỹ nhân mấy ngày không thấy, còn nhớ ta sao?”
Liễu Khanh Nhan nói thẳng.
“Không có.”
“Ngươi không gạt ta, ít nhất như vậy ta cũng có thể cao hứng.”
Băng Cơ nhìn có chút ủy khuất.
“Ngươi không phải là thích ta nói thẳng sao?”
“Chỉ vài ngày ngươi đã đến đây. Mắt ngươi bị mù à, sơn cốc toàn là mỹ nhân, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Vì sao phải đi theo tham gia náo nhiệt. Thân thể ngươi chính là từ băng sinh ra, Thần Tích Tuyết Phong mới là nơi ngươi nên ở. Ở chỗ này, không phải nơi ngươi nên tới. Đây cũng không phải người ngươi nên nghĩ!”
Chủ nhân Thần Tích Tuyết Phong, có được bản lĩnh không ai có được. Người như vậy muốn cái gì sẽ có cái đó, dễ như trở bàn tay. Hắn lại tới nơi này, sau này còn muốn ở lại, thì ngoại trừ nam nhân trước mắt này, còn có đồ vật gì có thể hấp dẫn hắn.
Một ngàn năm trước cũng vậy, người nam nhân này khắp nơi gây chuyện, trêu chọc nam nhân. Hắn hận không thể đem toàn bộ nam nhân trên thế gian giết hết cho thống khoái.
Hiện tại cũng......
Hắn nghĩ không thông, vì sao hết lần này tới lần khác không chỉ không chọn ai khác, cứ nhắm vào người nam nhân này, sao có nhiều người như vậy cùng hắn đoạt!
Thiên hạ nam nhân đều chết sạch rồi sao?!
Băng Cơ đến, Mặc Dạ thầm nghĩ đến một cái khả năng. Trong mấy ngày hắn rời khỏi có phải là nam nhân cấu kết cùng với Băng Cơ rồi không?!
Mặc Dạ đoán không sai, Băng Cơ lần này đến thật sự chính là vì Liễu Khanh Nhan. Hắn vốn muốn tìm cơ hội thích hợp, giả vờ ngẫu nhiên gặp lại.
Nhưng do Mặc Dạ nói thật sự quá khó nghe, cái gì gọi là những con kiến. Mặc Dạ nói những người thích Liễu Khanh Nhan là con kiến, vậy Băng Cơ này trong mắt Mặc Dạ cũng là một con kiến thôi. Đây là so sánh gì. Băng Cơ lập tức thiếu kiên nhẫn.
Hắn cảm giác mình đã xem như hiểu Liễu Khanh Nhan, cho nên thời điểm Liễu Khanh Nhan nói ra lời nói đó hắn liền tán thưởng. Hắn cũng nhìn ra được Mặc Dạ không biết nịnh nọt.
Trong ý nghĩ của Băng Cơ, Liễu Khanh Nhan có ý tưởng rất tốt. Hậu cung sao? Có thể nha, chỉ cần hắn là một trong đó thì tốt rồi. Nhưng hậu cung có thể có rất nhiều người, độc sủng một mình hắn là tốt nhất. Chỉ cần ở cùng Liễu Khanh Nhan đây mới là điều đúng đắn, những thứ khác không quan trọng. Nguyên một đám nam nhân chướng mắt hắn sẽ xử lý sạch.
Băng Cơ tính toán chu toàn mưu kế, đang đắc ý.
“Ai da......”
Băng Cơ thở dài, rất có thâm ý nhìn Mặc Dạ.
“Ta sao lại không thể có ý nghĩ như vậy. Mỹ nhân chính là người tự do, cũng không phải của ngươi, ta sao lại không thể có ý nghĩ gì. Còn ngươi nữa cảm thấy bọn họ chưa đủ tư cách, vậy ngươi nhìn xem ta có đủ tư cách hay không. Chớ có cho mình có pháp lực cao là có thể kiêu ngạo. Mỹ nhân không của ai, thích thì nói, đều tự dựa vào bản lãnh của mình thôi.”
Tử Hiên ở một bên vịn trán. Ông trời ơi, Mặc Dạ đã đủ hỗn loạn, bây giờ còn đến thêm Băng Cơ, đêm nay không cho người ta ngủ sao.
Đúng rồi, đêm nay mà cứ như vậy thì tiêu tan. Hắn còn chưa có được ăn Liễu Khanh Nhan nha. Nội tâm Tử Hiên không khỏi câm hận.
“Khanh Nhan chúng ta không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi ngủ đi. Trời đã muộn, ngày mai còn phải đi nghe ngóng tin tức.”
“Ừ......”
Xác thực là có chút mệt nhọc, ban ngày chạy, đồng thời phải trảm yêu trừ ma, tiêu hao rất nhiều sức lực. Liễu Khanh Nhan thật là có ăn chút gì không cần thiết.
Xoạt!!!!!
Xoạt!!!!!!
Hai luồng sát khí bay tới, hung hăng nhằm vào hai người.
Rõ ràng chỉ có một giường lớn, khẳng định có gian tình! Băng Cơ đoán được ý đồ của Tử Hiên. Tử Hiên muốn hắn và Mặc Dạ đánh nhau, còn Tử Hiên ôm mỹ nhân! Thật sự là quá đáng!
“Ngươi nói hay lắm, ta cũng ngủ, chỉ có một cái giường, ta ngủ ở đâu?”
Dứt lời, hắn đã nhẹ nhàng bước chân đi đến, động tác thanh nhã phiêu dật, hình thái tuyệt mỹ, giống như tiên tử từ cung trăng xuống. Liễu Khanh Nhan nhìn mà không khỏi sững sờ.
Tử Hiên trong nội tâm khó chịu, có đại mỹ nhân như hắn ở bên cạnh, Khanh Nhan còn nhìn nam nhân khác, hai con mắt nhìn đăm đăm!
“Ta tất nhiên ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới mặt đất!”
“Ta ngủ dưới mặt đất. Mỹ nhân ngươi xem cái giường này cũng đủ rộng rãi. Mỹ nhân nếu không chê, chúng ta liền chen chúc ngủ thì như thế nào, đợi ngày mai mới quyết định.”
Liễu Khanh Nhan còn chưa tiêu hóa lời này, Tử Hiên liền như con thỏ cực kỳ nhanh nằm vật xuống giường. Nằm sấp thành hình chữ đại chiếm hơn nửa cái giường.
“......”
“......”
“......”
Tử Hiên đắc ý.
“Muốn ngủ giường, trừ phi ngủ ở trên người của ta!”
Một đêm này thật đúng là đủ loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...