Thời điểm Tử Hiên xông vào nhìn thấy Băng Cơ vốn nhã nhặn lại làm ra chuyện bại hoại vô sỉ. Chuyện đã là gạo nấu thành cơm, hắn còn cố gắng che dấu, đem chăn bộc lấy hai người thành giống như nhộng.
"......"
Tử Hiên trợn mắt nhìn chằm chằm, mắt như đao chém qua!
Sau đó Băng Cơ rất tiểu nhân lại đem chăn mở ra, tỏ vẻ mình trong sạch vô tội, làm như hắn cùng Liễu Khanh Nhan không có xảy ra quan hệ loại kia, chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm thuần khiết. Nhưng rồi cố ý để lộ dấu vết từ cổ đến lồng ngực của đối phương, sau đó là mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Ngươi có ý gì?"
Khoe khoang sao, hay là đang ở thị uy? Nếu là như vậy thì Băng Cơ đã làm được!
Tử Hiên hung hăng dùng ánh mắt đánh giá hai người trên giường. Một người còn đang ngủ say hoàn toàn không biết tình huống, một người khác rất hèn mọn bỉ ổi không muốn chịu trách nhiệm.
"Ta, ta không có ý gì, kỳ thật các ngươi chỉ là hiểu lầm. Trên thực tế chúng ta cái gì cũng không có làm, không tin lời ta nói ngươi có thể hỏi hắn."
Băng Cơ hối hả đẩy Liễu Khanh Nhan, nhưng người này ngủ rất say, đẩy như thế nào cũng không tỉnh.
"......"
Tử Hiên đi qua kéo tay Băng Cơ.
"Ngươi làm gì?"
"Ngươi thô lỗ như vậy, làm đau người ta có biết không?"
"...... Kỳ thật, ta cùng hắn không có quan hệ gì, giữa chúng ta quan hệ rất thuần khiết, tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ, hết thảy đều là hiểu lầm......"
Khóe miệng Thanh Viễn cũng không khỏi co giật.
Chủ nhân à, nói dối cũng không cần như vậy. Hiện trường thật sự là rất rõ ràng, ngài mở mắt to nhìn xem. Ta nói các người tối hôm qua thật sự rất điên cuồng, xem xem khắp nơi trên đất là quần áo của ngài cùng người kia. Không chỉ có áo ngoài, cả áo lót bên trong cũng có, dây dưa chắc cũng lâu. Còn nữa nếu nói quan hệ gì cũng không có, thì cái chân trần ló ra khỏi chăn, dấu hôn ngân hồng hồng trên cổ không thể che đậy. Còn trợn mắt nói lời bịa đặt.
Chủ nhân à, không phải ta nói ngài, ăn người ta thì thôi, cái này xem như chuyện rất nhỏ, ngài chính là chủ nơi đây muốn gì không được. Ngài muốn khẩu vị gì, trong sơn cốc mỹ nhân cũng không thiếu nha. Có thanh thoát, có nhẹ nhàng, cũng có phàm nhân, yêu ma càng không thiếu, nếu như còn muốn mùi vị nặng yêu thú cũng rất nhiều. Ngài lựa chọn một người không khuynh quốc khuynh thành thì thôi, còn là một người có lắm phu quân. Chủ nhân à, ngài nhìn trúng người không tốt......
Còn nữa, từ nay về sau muốn không chịu trách nhiệm thì ăn xong cũng phải đem chứng cớ hủy diệt.
"Chủ nhân, không muốn phụ trách có thể nói thẳng, dù sao người kia cũng không tốt......"
Chủ nhân sao trừng ta, nguyền rủa ta cũng không thay đổi được sự thực!
"Thanh Viễn ngươi là có ý gì, ngươi muốn chết sao! Rõ ràng ngay cả nhân phẩm của ta cũng dám hoài nghi!"
Tử Hiên cau mày, sát ý dâng cao.
"Ngươi là một kẻ hoang đường thì thôi, chẳng lẽ còn muốn ta vào nhìn tú xuân cung sống sao?!"
"......"
Băng Cơ thấy hai người này đều là một bộ dạng bắt kẻ thông dâm. Cho rằng hắn là dâm tặc, còn thật đáng xấu hổ ăn mà không muốn thừa nhận! Cho rằng hắn xấu hổ sao?
Hắn mới không có loại cảm giác này. Hắn kỳ thật cái gì cũng chưa làm, vì sao phải xấu hổ? Tối hôm qua nếu có làm, hắn phải có chút cảm giác..... nhưng hắn không nhớ chút gì.
Biểu hiện này trong mắt Thanh Viễn cùng Tử Hiên biến thành vô cùng nhộn nhạo. Ánh mắt dâm mỹ mất hồn, nụ cười vẫn chưa thỏa mãn. Cho dù trong nội tâm có chút chần chờ do dự, nhưng làm sao có chuyện Băng Cơ xin lỗi người khác.
Quanh thân Tử Hiên là sát khí lượn lờ. Thanh Viễn không khỏi nhìn hắn.
Trong lòng Thanh Viễn nghĩ rằng chủ nhân cùng người kia đã xảy ra quan hệ giống như thiết bản đánh vào đầu người ta. Tử Hiên năng lực so ra kém chủ nhân, muốn giành với chủ nhân đó là chuyện không có khả năng. Vì thế, Thanh Viễn triệt để ổn định lại, chỉ xem cuộc vui.
Phòng ngủ yên tĩnh quái dị, đột nhiên vang lên một tiếng rên rỉ mềm mại.
Tối hôm qua Liễu Khanh Nhan ngủ cực kỳ muộn, do uống rượu hậu quả là đau đầu, mà còn rít gào kết quả cổ giọng khàn khàn. Vừa tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân không khỏe, hít mấy hơi, cái giọng rên rỉ mị hoặc thành công kéo sự chú ý của ba người kia.
"......"
"...... A, ui...... Đau......"
Tinh thần Băng Cơ căng cứng, hắn phát hiện hắn thật sự rơi vào địa ngục, là mất hồn, là tê dại, đều là mây bay tán loạn.
Hiện tại có vạn cái miệng cũng giải thích không được sự trong sạch của hắn.
Quả nhiên, Tử Hiên mặt đen đến gần, từng bước tới gần. Băng Cơ cầu cứu nhìn về phía quản gia nhà mình. Thanh Viễn lại có chút khinh bỉ cùng xem thường.
Có lầm không! Thanh Viễn rốt cuộc đứng ở bên kia, hắn mới là chủ nhân ở đây mà!
"Ngươi còn có lời gì muốn nói! Giậu đổ bìm leo. Hừ hừ... bất quá là đã làm mà thôi, ta không nghĩ tới chính là ăn được rồi còn không muốn thừa nhận, cho rằng chuyện gì cũng không có. Ngươi như vậy mà đáng để người ta kính ngưỡng à."
Tử Hiên châm chọc.
"Sao ồn vậy, ô, sao chen chúc ở đây. A, ai ở trên giường của ta......"
Thật là phiền toái, đây rốt cuộc là giường của ai!? Trong nội tâm Băng Cơ yên lặng rơi lệ.
Người nào đó nói cho người ta biết chuyện gì đã xảy ra. Còn chưa có mở mắt ra, là hoàn toàn chưa tỉnh táo, đôi mắt buồn ngủ, kinh sợ hít hít mũi. Người nào đó như bộ dáng một tiểu động vật ngửi thức ăn, sau đó lại duỗi ngón tay nhéo nhéo...... Đây là cái gì?
"......"
"Có chút lạnh, có chút cứng, giống như một khối băng...... Thật sự là kỳ quái......"
Mở miệng nói một cách bình thản, ba người chờ lời nói kỳ quái kế tiếp.....
"Ôi, nhanh lên giúp ta mặc quần áo, nhanh lên, ta muốn đứng dậy."
"...... A."
Không đúng!
Hắn sao có thể trả lời, lên tiếng như vậy không phải là thừa nhận bọn họ có quan hệ đó sao, đây không phải rõ ràng thừa nhận sao.
Ánh mắt Tử Hiên cùng Thanh Viễn tập trung nhìn.
"......"
"Quần áo đâu? Ngươi, cái tên tồi tệ này, cầm đồ vật cũng không được, ngươi còn muốn làm cái gì?"
"Ta.... muốn làm cái gì......"
Băng Cơ muốn hỏi nhưng bởi vì giọng điệu của người nào đó làm chóng mặt mơ hồ, miệng nói không thể nào rõ ràng, ngược lại thành khẳng định.
"...... Ta hiện tại mệt mỏi vô cùng, không muốn làm cái gì. Ui da, trên mình đau quá, tối hôm qua, tối hôm qua......"
Liễu Khanh Nhan cố gắng nhớ lại xem tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Sau khi tỉnh lại phát hiện không chỉ có thân thể đau, hiện tại đầu cũng đau, thì có chút chết lặng.
Tử Hiên sợ Liễu Khanh Nhan nghĩ cái gì luẩn quẩn trong lòng.
"Không có, chuyện gì cũng chưa phát sinh."
Băng Cơ cũng không biết vì sao cảm giác hoảng hốt vô cùng, vội vàng đáp:
"Đúng vậy, hắn nói không có sai, cái gì cũng chưa phát sinh."
Tử Hiên dùng ánh mắt đao kiếm ném tới.
"Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi nói thêm cái gì."
Liễu Khanh Nhan vẫn còn buồn ngủ, lúc này bị người đánh thức tâm tình không thế nào tốt.
"Vì sao ngươi leo lên trên giường của ta vậy? Ngươi bò sai giường à?"
"Ta không có bò sai. Thật sự, ta ngủ trên giường này. Ngươi không tin có thể hỏi, bọn họ có thể làm chứng."
"Ta không thích người khác bò lên giường của ta......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...