Đại Thúc Có Yêu Khí

"Ngươi nói tức giận có thể trút lên trên người của ngươi!"

Liễu Khanh Nhan đầy mùi rượu nói, bước đi ngã trái ngã phải.

Dự cảm xấu trong nội tâm Băng Cơ càng ngày càng mãnh liệt. Lúc ấy có phải là bị sắc đẹp làm váng đầu nên mới có thể nói lời mất đi lý trí như vậy. Không đúng, người này căn bản không có sắc đẹp.

"Chuyện này, chuyện này sao, không tốt lắm đâu. Ta cũng không phải nam nhân của ngươi, muốn trút giận tìm nam nhân của ngươi đi."

Hắn cần gì để ý tới cái tên sâu rượu này!

Uống mỹ tửu của hắn cất đã lâu còn chưa tính, mượn rượu làm càn, ném đồ.

"Ha ha......"

Băng Cơ cau mày khoát tay, chuẩn bị đem những bình rượu ngon trăm năm thu hồi. Hắn sao lại hồ đồ nghe lời Liễu Khanh Nhan uống rượu.

Nhìn về phía người bình thường rất lạnh lùng, cũng rất ít nói, vậy mà uống rượu xong liền đập phá. Hiện tại lắm lời còn ném đồ, còn chuyên môn chọn thứ đáng giá mà ném, ném xong rồi tìm hắn để khoe, vui vẻ chạy qua hỏi hắn:

"Như thế nào? Như thế nào thủ pháp của ta chuẩn không?"

"Rất chuẩn, rất tốt."

Sau đó, hắn liền thấy gương mặt người nào đó toả sáng, thật là cao hứng.

"Ta làm tốt lắm, ta đi làm lại."

Băng Cơ nghĩ thầm người này còn muốn ném thì không mấy chốc nữa đồ vật trong sơn cốc cũng không còn, tranh thủ thời gian phải nhanh kết thúc việc ném đồ này.

"...... Ta cảm thấy thủ pháp của ngươi không tốt lắm, có chút không được tốt, ngươi còn......"


Hắn vừa nói như vậy, Liễu Khanh Nhan vốn cao hứng lập tức nổi giận, mắt đỏ, nhếch miệng, có vài phần như bật cười đắc ý.

"Ngươi nói cái gì, ý của ngươi là ta ném không chính xác sao? Ta cũng đã bị ném bỏ, chẳng lẽ hiện tại ta muốn xả giận một chút cũng không được. Ngươi là tên hỗn đản, ngươi là người không có lương tâm, ta ném thì làm sao, ta còn muốn vứt bỏ hết."

"......"

Cái này có thể nói là cưỡng từ đoạt lý, Băng Cơ thật sự hoài nghi, người này không phải thật sự say.

Nếu như bị cự tuyệt là bi kịch, ném gì đó càng thêm vui sướng. Cuối cùng hũ hèm chui vào trong ngực Băng Cơ khóc lóc om sòm.

"Tên hỗn đản này, ta ném, ta liền ném, ngươi dám ném bỏ ta, ta liền ném đồ vào ngươi. Ta chính là ném vào ngươi, ngươi tại sao phải bỏ ta......"

Miệng đầy mùi rượu, giọng lầm bầm không rõ.

Có rượu đôi mắt có chút ướt át, thoạt nhìn có vài phần lung linh, làm người nhìn thấy sững sờ ngẩn ngơ. Đôi mắt này nhìn rất đẹp.

Khóe môi hơi nhếch lên, vài giọt rượu ngon còn đọng ở một bên. Người này giống như đứa trẻ không có được kẹo nên quấy khóc. Như là cầu xin, hai tay cầm lấy cánh tay Băng Cơ lắc lư, đầu cũng lay động theo.

Sau đó, Băng Cơ liền chứng kiến một tu chân giả làm ra hành động làm nũng thật buồn cười.

"Tên hỗn đản này, cũng không cho ta ném, ngươi lại bỏ ta, ngươi là tên khốn kiếp, hỗn đản......"

Chuyện này.... người đó không phải hắn.

"Có phải ngươi quên rồi hay không, ta chỉ là người qua đường. Đúng, là người qua đường thôi. Người ngươi muốn tìm gọi là Tử Hiên."

"Tử Hiên là ai? Ta không biết! Ngươi là người qua đường sao?......"

Phủ quyết như vậy, còn với giọng điệu nhàn nhạt, Băng Cơ hoài nghi Liễu Khanh Nhan còn tỉnh.


"Vậy người qua đường là Tử Hiên, ngươi chính là Tử Hiên."

Cái này tuyệt đối là cố ý. Băng Cơ còn không có thời gian giải thích, đã bị Liễu Khanh Nhan nắm chặt tay gọi tên Tử Hiên. Tuy rằng muốn thoát khỏi cái nắm tay này đối với hắn mà nói chỉ là gãi ngứa, nhưng mà có thể làm cho Liễu Khanh Nhan tâm tình tốt một chút, tối thiểu không có lại điên cuồng như vậy.

Sau đó, điều này làm cho Băng Cơ biết một sự thật, người có bề ngoài văn tĩnh đạm mạc này kỳ thật là một đại thúc có chút bạo lực.

Cuối cùng không biết có phải tại say rượu hay không khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi, không để ý người nào đó nắm tay rồi vung tay đánh.

Bây giờ đã rất say rượu rồi, làm cho có chút hiểu lầm gì đó, đợi Liễu Khanh Nhan tỉnh rồi cũng không biết mình đã làm cái gì. Băng Cơ bỗng nhiên nghĩ từ nay về sau cuộc sống của mình nhất định sẽ rất thường xuyên gặp chuyện này.

"Đi, chúng ta đi tắm rửa."

Người nào đó không an phận cởi quần áo ném tứ tung đi vào phòng tắm.

Liễu Khanh Nhan bây giờ thật sự phát điên rồi. Vào phòng tắm vung vẩy lung tung, sờ đến cái gì liền ném cái đó, ném ném ném...., phàm cái gì có thể bắt được trong tay đều tránh không được số phận này.

Sờ tới sờ lui, sờ đến tiểu huynh đệ của Băng Cơ. Đây là vấn đề rất nhạy cảm. Băng Cơ còn đang ảo tưởng có phải nên phát sinh chút chuyện gì hay không, ngày mai cũng có chuyện tốt để nói.

"Ném đi, đều ném hết......"

Miệng la hét, hoàn toàn không biết nắm trong tay cái gì.

Băng Cơ nghe thấy liền chấn động. Tuy chỗ kia bị nắm là một việc vui. Nhưng mà bị kéo.... cũng may người say khí lực không lớn, bằng không hắn và tiểu huynh đệ của mình sẽ ở riêng.

"Cái này không thể....ném...... ngươi sẽ không có cái gì thay vào."

Sau một lúc vật lộn tắm rửa cũng chấm dứt. Người nào đó mượn rượu làm càn không nguyện ý đi ngủ, toàn thân như bị đốt nóng gây sức ép không dứt, khí lực của Băng Cơ cũng bị ép khô. Cuối cùng, Băng Cơ cũng hoàn toàn không biết mình là từ lúc nào đã ngủ. Đợi đến thời điểm đầu đau như muốn nứt mới có lại ý thức.


"Ui......"

Giọng này tuyệt đối không phải hắn phát ra.

Hai chân kẹp lấy bên hông hắn, hai tay như dây leo quấn quanh cổ, thân thể dính vào nhau không một khe hở.

"......"

Hình ảnh trước mắt kích động thị giác mãnh liệt, làm cho hắn thiếu chút nữa hôn mê.

Ai có thể nói cho hắn biết tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Băng Cơ chỉ nhớ được người nào đó sau khi uống rượu có khí lực xưa nay chưa từng có, liền triệt để quấn lấy mình, tra tấn mình, trong lúc bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết.

Nhưng mà, nhưng mà, chuyện gì xảy ra?

Tuy bây giờ đắp chăn mền, có thể giờ phút này người nọ coi như là người mù, cũng cảm giác thân dưới ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể ấm áp, còn có cảm xúc mềm mại. Hết thảy đều nói cho hắn biết tuyệt đối không phải đang nằm mơ.

Tối hôm qua hắn còn đang ảo tưởng có phải nên phát sinh chút gì đó, nhưng chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra, còn vượt quá dự liệu của hắn.

Mỹ nhân trong ngực không sai, còn ôm chầm nhau, tứ chi quấn quanh, sáng sớm cũng không thể không có bất kỳ phản ứng.

Hay là giải quyết trước nói sau, còn không biết một hồi sẽ phát sinh thêm cái gì không nên phát sinh.

Băng Cơ ngồi dậy kéo theo người nào đó cũng thuận thế ngồi dậy, chỉ là y như cũ hai tay hai chân còn bám dính trên người hắn. Nếu như không gian càng thêm mật thiết, da thịt ma sát hoạt động sinh lý thức tỉnh, dã thú cũng tỉnh.

"Ư!"

Đây tuyệt đối là muốn chết.

Nếu mỗi ngày phát sinh chuyện như vậy, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện!

"Ô, thật thoải mái, ấm áp...... Ấm áp, đừng rời đi."


Miệng nói như vậy, tay gắt gao chế trụ......

"Ông trời của ta ạ, ta rốt cuộc đắc tội ai, đem ngươi...... tên hỗn đản này đến."

Hắn vốn muốn nói "yêu tinh", có thể Liễu Khanh Nhan một chút nhỏ cũng không dính dáng gì với yêu tinh...... nhưng trong nội tâm có chút xảo trá, hắn hiện tại đã biết rõ. Hắn cùng người này dây dưa không rõ là có nguyên do, cũng có chỗ nói không rõ, mà điều này là lần đầu tiên hắn trải qua trong đời.

Không ai ở đây thật là tốt, Băng Cơ lập tức hủy diệt chứng cớ. Hắn không nghĩ cùng người nam nhân này có nửa điểm quan hệ, một chút cũng không nghĩ, tốt nhất vĩnh viễn không có vấn đề gì. Tối hôm qua thật sự là đầu óc bị hỏng, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy!

"Các ngươi không thể vào, để chủ nhân ngủ, chủ nhân còn đang ngủ."

Bên ngoài truyền đến giọng người hầu khuyên can.

Sau đó là giọng rống giận cùng rít gào, động tác của Băng Cơ thình lình dừng lại. Hắn nghĩ thầm, đây không phải kết quả mình muốn sao, không phải mình muốn vậy sao. Đã nghĩ cùng hắn phát sinh chút gì đó, cùng Liễu Khanh Nhan có chút quan hệ, khi tỉnh lại để người khác đến bắt gian tại trận, sẽ làm Liễu Khanh Nhan không thể chối cãi....

"Mở ra, ta sẽ không làm kinh động đâu, chỉ là nhìn thôi, ngươi còn ngăn ta đào ba thước đất cũng muốn tiến vào."

Sau đó, một nam tử giọng trầm thấp, có chút nịnh nọt đắc ý.

"Mở ra, mở ra, ta sẽ có chừng mực."

"Dạ, đại quản gia."

Đáng giận, Thanh Viễn lại nghe theo người ngoài. Băng Cơ bối rối kéo Liễu Khanh Nhan. Lôi kéo làm chăn mở ra, hắn kinh hãi phát hiện, cổ và lòng ngực Liễu Khanh Nhan đầy dấu vết đỏ hồng!

Cái này..... đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ tối hôm qua hắn đã làm, nhưng hắn sao không nhớ. Đây là phòng của hắn, không ai có thể tiến vào, trừ hắn ra có người nào có thể đối với Liễu Khanh Nhan làm chuyện như vậy???

Là Liễu Khanh Nhan tự làm? Dấu hôn, dù tu vi lợi hại cũng hôn không đến cổ của mình......

Băng Cơ không bình tĩnh.

Đến tột cùng tối hôm qua chuyện gì đã xảy ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui