Đại Thúc Có Yêu Khí

"Là ai cho phép ngươi tới chỗ này?"

Một người đánh đàn, một người nghe, ngay khi Băng Cơ cảm thấy ý tưởng đang đến, Tử Hiên vọt vào đánh tan ý nghĩ trong lòng.

Từng bước từng bước vô pháp vô kỷ, hắn đem sơn cốc trở thành nhà mình đi lại tự nhiên.

Tử Hiên nghe vậy chỉ mỉm cười, còn có mấy phần khiêu khích. Trong mắt hắn, Băng Cơ này ngoại trừ pháp lực cao siêu những thứ khác căn bản cũng không có đặc biệt, còn là một người bị liệt. Người như vậy cũng có ý tính toán có được Liễu Khanh Nhan quả thực làm hắn khó chịu.

"Ta tới tìm người ta muốn gặp, chẳng lẽ có gì bất mãn?"

Trực tiếp tìm một vị trí ngồi xuống, rất gần Liễu Khanh Nhan. Tử Hiên hoàn toàn không để ý ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Băng Cơ. Hắn cẩn thận nhìn Liễu Khanh Nhan, cũng không dám thái quá làm càn. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, cái gì nhẹ cái gì nặng, Tử Hiên cũng biết cân nhắc.

"Khá tốt, không có gì trở ngại."

Thấy Liễu Khanh Nhan bình yên vô sự, sự khẩn trương của Tử Hiên cũng ổn định lại.

Khi biết được Liễu Khanh Nhan tới nơi này, Tử Hiên sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng hắn chỉ có thể yên lặng nhìn, tỏ ra là một người xa lạ. Ngoại trừ đau lòng cùng thương tiếc, hắn cũng không làm được gì.

"Thái độ của ngươi như vậy, khiến cho ta không thể không hoài nghi ngươi muốn cùng hắn ở chung một chỗ."


Tay dừng đàn, ngón tay nắm một sợi dây đàn, lông mi run run, bộc lộ vài phần phong tình đắc ý, nhưng cái phong tình kia làm cho lòng người nhìn kinh sợ.

"À, ngươi hoài nghi cái gì?"

Tử Hiên mím môi, cười thầm, đưa tay cầm lấy chén trà bằng sứ trắng trên bàn, rồi rót trà. Sau đó đem chén trà để vào trong tay Liễu Khanh Nhan, tự mình thản nhiên bưng lên một chén, thần sắc sung sướng nhấm nháp.

Tử Hiên tư thái dạt dào, không thấy chút nào khẩn trương hoặc là chần chờ, phảng phất như là ở nhà mình.

Sắc mặt Băng Cơ tối sầm lại, đôi mắt lưu quang lập loè, bên trong thoáng như như nước chảy, làm cho người ta phân không rõ trong đó cất giấu cái gì. Thần bí, mà lại khó lường.

Người này càng ngày càng làm càn. Mà Tử Hiên có thể nói là người từ ngoài đến, lại cùng quản gia của mình quan hệ không rõ, thái độ phóng túng, quả thực làm hắn bất mãn.

Băng Cơ thật vất vả nghĩ ra một cái ý tưởng tuyệt diệu, đã bị Tử Hiên vô tình cắt đứt, vì thế sao hắn có thể đối với Tử Hiên có hảo cảm.

"Ngươi nghĩ một chân đạp hai thuyền, Thanh Viễn còn có mỹ nhân. Thủ đoạn của ngươi rất cao, hai bên đều xuôi gió xuôi nước, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, có biện pháp mê hoặc tâm trí nhiều người. Mỹ nhân cũng không nên bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa gạt. Thanh Viễn nhà ta thanh tâm quả dục, chỉ là từ khi gặp được hồ ly này cả chủ nhân cũng không hề để tâm. Một nam nhân kém......"

Tử Hiên vốn không thèm để ý vẫn vui tươi hớn hở, Liễu Khanh Nhan nhà hắn sẽ không nghe theo lời tiểu nhân hiểu lầm hắn đâu.


Nhưng khi nhìn thấy Liễu Khanh Nhan lộ ra sự giận dữ, ánh mắt hừng hực lửa lớn, sắc mặt trở nên đen thui, xung quanh không khí đã dần dần lạnh.

"Khanh Nhan cần phải tin ta, không cần nghe hắn nói bậy......"

Thái độ Liễu Khanh Nhan hiện tại có thể nói là muốn bao nhiêu hung hăng thì có bấy nhiều hung hăng.

"Ngươi nếu không có làm việc trái với lương tâm, tại sao sợ hãi lời của hắn, hay là ngươi đã làm mới có thể bối rối như vậy, lời nói không bình thường?"

"Không có, ta làm sao có thể làm ra chuyện không tốt. Từ trước đến nay cực kỳ an phận thủ thường, ta thành thật......"

Bọn họ có vài người, từ khi xác định tâm tư của mình, không người nào không nơm nớp lo sợ, làm việc đều hết sức cẩn thận. Còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là không muốn sống, mấy tên kia gắt gao nhìn chằm chằm vào, ước gì hắn ở bên ngoài làm ra cái trò gì để đến cáo trạng với Liễu Khanh Nhan, ai còn dám.

"Hừ! Thật không?"

Giống như tâm tình có một chút tốt lên. Liễu Khanh Nhan không để ý tới tâm lý kỳ quái vừa rồi, uống một ngụm nước trà. Nước trà này thật sự là dễ uống, uống thêm mấy ngụm, sợ khi xuống núi cũng không có trà ngon như vậy để uống.

"Mỹ nhân đừng tin nha. Hắn là hồ ly, hồ ly giỏi nhất chính là hoa ngôn xảo ngữ, nếu tin hắn, ngươi có thể có hại. Ngươi ngẫm lại đi hắn vừa mới rồi ở cùng ai, hiện tại còn nói như vậy với ngươi, ta khẳng định hắn cũng sẽ cùng Thanh Viễn nói như vậy."


Băng Cơ hiện tại cảm thấy chỉ mấy câu đơn giản mỹ nhân liền khuất phục, thật là một mỹ nhân yếu đuối, sao dễ bị lừa gạt như vậy. Chẳng lẽ chỉ cần mềm giọng làm nũng, nịnh nọt là được.

Băng Cơ cân nhắc, càng cảm thấy có khả năng. Xem ra về sau nói chuyện cùng với mỹ nhân này, liền áp dụng cách này đi. Liễu Khanh Nhan còn chưa biết nhược điểm của mình cứ như vậy bị người ta nắm giữ.

"......"

Thành công châm ngòi li gián, Băng Cơ cảm thấy mỹ mãn khi chứng kiến Tử Hiên đang thảnh thơi uống nước trà bị nghẹn, nước trà ngậm trong miệng nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong.

Liễu Khanh Nhan đối với Thanh Viễn có thể nói là không mong gặp, lời nói của Băng Cơ không thể nghi ngờ giống như là châm ngồi thùng thuốc nổ. Liễu Khanh Nhan là người ngay thẳng, trong lòng nghĩ cái gì, dù khó chịu hay cao hứng đều rất khó giấu ở trong lòng, lập tức liền biểu hiện ở trên mặt.

Trong nội tâm Tử Hiên đem tổ tông mười tám đời nhà Băng Cơ ra nguyền rủa cực độ. Một cốc chủ mà lòng dạ nhỏ nhen, nhỏ hơn cả lỗ kim, nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười.

"Chuyện của ta cùng Khanh Nhan không cần ngươi nói điều dư thừa. Ngươi châm ngòi ly gián, ngươi cho rằng tâm tư của ngươi, ta sẽ không biết. Hừ, nghĩ ta buông tay Khanh Nhan, không có khả năng đâu. Ta tuyệt đối sẽ không để ý xấu của tiểu nhân như ngươi thành hiện được!"

Tử Hiên vẻ mặt âm hiểm.

Băng Cơ âm thầm nhíu mày, lời này sao nghe không được tự nhiên, hay là khả năng lý giải của hắn có vấn đề, vì sao không giống trong tưởng tượng của mình chút nào.

"Ngươi có ý gì, cái gì gọi là tiểu nhân, nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng!"


"Ý của ta rất rõ ràng, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi nhìn trúng Khanh Nhan nhà ta, nghĩ cách làm ta buông tay để ngư ông đắc lợi. Cái thủ đoạn tiểu nhân này, Tử Hiên ta hoàn toàn không có để vào mắt!"

Cái gì, nhìn trúng Khanh Nhan của nhà ngươi?! Thật là quái dị, hắn sao lại không biết mình còn có ý tưởng này. Thật sự là buồn cười, buồn cười...... Ô, mỹ nhân Liễu Khanh Nhan có biểu lộ gì đây, thừa nhận, còn là ngầm đồng ý. Chẳng lẽ mỹ nhân cũng có ý nghĩ như vậy nên mới có thể như thế nhìn hắn. Băng Cơ như bị đánh vào đầu, sững sờ không nói gì, là bởi vì hành động của mình quá mức mập mờ, còn làm cho Liễu Khanh Nhan có ý tưởng kia......

Chính mình có ý tưởng này bị người khác nhìn ra, Băng Cơ bị chìm trong ý nghĩ của mình mà rối ren! Bất quá bên ngoài vô cùng trấn định.

Sự trấn định của hắn trong mắt Tử Hiên biến thành thừa nhận.

Hừ hừ, hắn biết mà, tiểu nhân này có tâm tư, dám đánh chủ ý lên Khanh Nhan nhà hắn. Hắn sẽ làm cho Băng Cơ có lá gan này, không có năng lực này!

"Dù ngươi có ý niệm xấu xa trong đầu, cũng nên sớm bỏ đi. Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có chút năng lực, lại không có nhân phẩm, dù ngươi có gương mặt nhưng thân thể ngươi thế này...... Không phải ta nói chứ, thân là nam nhi có chút tật cũng khó, Khanh Nhan nhà ta chắc là không để ý, nhưng một nam nhân hợp quy cách mà không thể chuẩn bị hôn nhẹ để thỏa mãn người nhà mình thì ngươi đúng là rất thất trách."

Băng Cơ nghi hoặc, Tử Hiên nói có chút nghe không hiểu nha, cái vụ hôn nhẹ cần chuẩn bị cái gì. Còn nữa hắn tài đức vẹn toàn, mọi thứ tinh thông, có tài lại có tướng mạo, chân có khuyết điểm, nhưng Băng Cơ tự nhận thấy mình là mỹ nam hiếm có, căn bản không có khả năng bị ghét bỏ.

"Ngươi nói chuẩn bị là cái gì?"

Tử Hiên ném cho hắn một ánh mắt dành cho người ngu ngốc.

"Ngươi vậy cũng không hiểu, ngươi là nam nhân! Đây cũng là lạc thú giữa nam nhân cùng nam nhân khi ở chung, ngươi không hiểu!"

Băng Cơ phát ra hàn khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui