Hoa Âm Các.
Khi Liễu Khanh Nhan đi vào, Băng Cơ đang vung bút vẽ tranh.
"Đến rồi à."
Giọng nhàn nhạt, ngữ khí ân cần.
Người hầu đi đến dìu Liễu Khanh Nhan ngồi xuống. Những người khác lui ra rất nhanh, trong Hoa Âm Các chỉ còn lại Liễu Khanh Nhan cùng Băng Cơ.
Hoa Âm Các rất yên tĩnh, rộng rãi, sáng sủa. Bên trong trang trí đơn giản có một cái bàn, còn có một cái lò luyện đan, khói lượn lờ mang theo mùi thuốc bay lên.
Trên bàn trải rộng một tờ giấy tuyên bên trên là nét bút lả lướt mực còn chưa khô.
Có thể nghe được âm thanh lật trang giấy loạt soạt, nghe được tiếng của ngòi bút di động trên trang giấy.
Trong không khí, thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào. Cái mùi thơm này làm Liễu Khanh Nhan thấy rất quen thuộc.
Ngồi hồi lâu, cũng không nghe chủ nhà nói lời nào, Liễu Khanh Nhan cũng không phải người nói nhiều, cũng không nóng nảy, ngược lại muốn chờ xem Băng Bơ muốn làm cái gì. Mà Băng Cơ tựa hồ cũng không gấp gáp, như không biết còn có một người khác chờ bên cạnh.
Rốt cục, bức họa cũng vẽ xong.
Băng Cơ như có chút ảo não.
"Thật sự là có lỗi, ta quên mất công tử, xin đừng trách ta."
"...... Ta chỉ là muốn biết rõ ngươi làm mấy việc này là có chủ ý gì. Nếu như thật sự muốn làm cái gì căn bản không cần tốn hao công sức như thế đâu. Ta chỉ là nhân vật nhỏ, căn bản không đáng để hao phí tâm huyết lớn như thế, để tránh kết quả là mất đi nhã hứng của ngươi."
"Ngươi tự biết thân phận mình sao."
Băng Cơ cười to.
"Xác thực so với mai thụ tinh quái cùng Mặc Dạ độc nhất vô nhị, ngươi kém cỏi rất nhiều. Nhưng ta thấy kỳ quái, ngươi chỉ là một phàm nhân, pháp lực tu vi bình thường không có gì đặc biệt. Mà có lẽ ở nhân gian tu vi của ngươi cũng không tệ, nhưng nếu đặt ở tiên giới thì không chịu nổi một chiêu. Một phàm nhân hèn mọn sao có thể làm hai người bọn họ hết lòng vì ngươi?"
Khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười tà mị. Hắn đối với người này cảm thấy rất hứng thú, thật lâu không có ai có thể khiến cho hắn chú ý.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, chuyện tình cảm phàm trần không còn trong suy nghĩ của hắn. Trong tam giới, hết thẩy không phải đều mong cầu quyền lợi cùng địa vị sao? Hiện tại tu luyện vì trường sinh vĩnh sinh.
Nhưng những phàm phu tục tử sao biết được khi đắc đạo vĩnh sinh, kết quả là vô cùng tịch mịch cùng cô độc.
Trường sinh, cuộc sống vĩnh cửu thì đối với mọi chuyện đều quen thuộc, trong thế giới này tất cả mọi thứ đều trong tầm tay. Vạn vật đã không có cái gì có thể ngăn trở mình, sẽ chán nản, đối với thế giới này cũng thấy nhàm chán.
Liễu Khanh Nhan đến mang cho Thần Tích Tuyết Phong chút ít sinh khí.
Thần Tích Tuyết Phong nguy hiểm trùng điệp, không có người thường dám tới đây. Mà tiên giới đều tâm cao kiêu ngạo, tất nhiên không ngó xuống thế gian, cũng sẽ không đi tới nơi này. Vì thế Thần Tích Tuyết Phong luôn vắng vẻ.
Sơn cốc chỉ có người hầu cùng chim thú, có rất ít người ngoài đến.
Mấy người này bước vào, phá vỡ yên tĩnh của sơn cốc.
Đã có người tới cửa Băng Cơ tỏ vẻ rất hoan nghênh, vì có thể làm cho cuộc sống nhàm chán thêm lạc thú, hơn nữa còn là một phàm nhân rất bình thường.
Liễu Khanh Nhan dung mạo coi như không tệ, nhưng đem so sánh với người hầu trong sơn cốc thì còn kém rất nhiều. Không phải nói Liễu Khanh Nhan không tốt, nhưng thật ra Băng Cơ là một người cực kỳ bắt bẻ, khi tuyển người hầu thì điều kiện chẳng những pháp lực cao, mà dung mạo cũng phải xuất chúng. Liễu Khanh Nhan đứng cùng những người xinh đẹp này trông có vẻ quá tầm thường.
Chỉ điều này thôi cũng làm Băng Cơ hứng thú.
Đối với những người xinh đẹp này hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần, đã thấy nhiều đã quen thuộc nhiều, cũng không có thay đổi gì. Trải qua biến thiên, qua bao cuộc bể dâu, phần nhiệt tình ngày xưa đã xóa đi theo năm tháng, tận diệt không còn một chút.
Nhưng hắn chỉ thấy kỳ quái vì Mặc Dạ.
Người kia rõ ràng ở Thiên Giới, dù là thượng đế cũng phải nể nang. Người kia nhàn tản, có thể đem người ở vị trí cao nhất đưa xuống dưới, biến người đứng đầu Tiên giới thành tượng gỗ của hắn. Người hiểu thấu đáo thiên cơ, loại chuyện tình cảm này càng rõ như lòng bàn tay, sao lại phạm vào sai lầm trí mạng như thế?
Chẳng lẽ hắn cũng không biết, người như vậy một khi có bất luận ràng buộc gì cũng giống như trên người có nhược điểm dễ bị người ta nắm bắt sao?
Mặc Dạ không phải không biết, khả năng hắn đã sớm biết rõ kết quả này. Băng Cơ thắc mắc người nam nhân trước mắt này không phải rất đẹp, tuyệt đối không phải loại nhìn thoáng qua sẽ làm hồn phi phác lạc, pháp lực cũng không xong.
Nam tử như vậy sao có thể chinh phục được Mặc Dạ?
Hắn cảm giác mình hứng thú càng lớn.
Bởi vì hắn phát hiện trong thân thể nam tử này còn có khí tức ma tộc, loại khí tức không phải bình thường. Nói cách khác, nam tử này cách đây không lâu đã cùng một nam tử ma tộc thân mật.
Tin tức này làm Băng Cơ vui mừng tâm hoa nộ phóng, hắn phát giác vấn đề này càng ngày càng thú vị.
Trong mắt Mặc Dạ cùng mai thụ tinh quái đều có dục vọng, ngốc cũng nhìn ra. Nhưng sự tình bực này thật đúng là làm người ta thay đổi cách nhìn. Hắn quyết định, đem nam nhân khiến cho mình hứng thú chơi đùa một phen.
"Đúng vậy, ta rất hèn mọn, có thể tu vi hiện tại thấp kém nhưng đây chỉ là tạm thời. Ta không cho rằng ở phương diện khác cũng rất hèn mọn, hèn mọn hay không cái này chỉ là cách nhìn của riêng ngươi mà thôi."
"Nói rất hay, nói tốt! Lần đầu tiên gặp được người dám mạnh miệng nói với ta lời như vậy. Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với ta sao? Còn hoàn toàn không quan tâm mắt của ngươi?"
Liễu Khanh Nhan không nói, thật sự là không biết nói gì. Hơn nữa nếu như nói sai cái gì sẽ rơi vào bẫy của Băng Cơ thì cũng sẽ làm hỏng việc.
"Kỳ thật, muốn trị đôi mắt của ta cần phải có ngươi. Ta làm cái gì, nói cái gì kỳ thật cũng không thể ảnh hưởng quyết định của ngươi. Lần đầu tiên gặp mặt ngươi liền quyết định có trị liệu hay không. Ngươi đã đồng ý, ta cũng không có lên tiếng nói đồng ý hay phản bác. Ngươi ngoại trừ tu vi pháp lực cao hơn so với ta, không có nghĩa những thứ khác đều cao hơn so với ta. Ta vì sao phải e dè ngươi."
Băng Cơ trở nên lạnh lùng, Liễu Khanh Nhan nói rất có lý, nhưng lời này nghe vào tai của hắn lại càng không thoải mái.
Chính là một loại ngỗ nghịch.
Đây là việc chưa từng có xảy ra, cảm giác thật không tốt.
"Ngươi không muốn trị mắt của ngươi sao?"
Giọng lành lạnh, mang theo uy hiếp cùng giận rung.
"Ngươi nói điều kiện cùng ta sao? Không phải Lạc Hồng Bụi đã đáp ứng với ngươi rồi. À, lấy được đồ rồi thì đổi ý sao?"
"Hừ, ta lấy được thì như thế nào, không có lấy thì như thế nào? Ta muốn làm cái gì, chẳng lẽ còn do ngươi quyết định sao?"
Băng Cơ có chút tức giận, đẩy xe lăn vòng qua bàn, xe lăn cuối cùng dừng trước mặt Liễu Khanh Nhan. Hai người cách nhau vô cùng gần.
"......"
Liễu Khanh Nhan rất giận, đồng thời cũng rất phẫn nộ. Trong nội tâm tựa như có một ngọn lửa bùng cháy, cả lồng ngực đều là lửa giận tràn ngập. Loại cảm giác này làm cho Liễu Khanh Nhan toàn thân khó chịu muốn chết, nghẹn trong cổ họng cũng phun không ra.
Liễu Khanh Nhan chưa từng có nghĩ đến Băng Cơ là người xấu, là tiểu nhân như vậy. Tức giận không phải vì mắt không có được chửa trị, mà là vì Lạc Hồng Bụi. Hắn bị người ta lừa gạt mất linh khí, sống chết chưa biết, còn hồ đồ cho rằng Băng Cơ có thể chửa trị. Đáng tiếc Băng Cơ đã làm chuyện gì, giảo hoạt như thế, chẳng những vi phạm giao ước, còn không thể chờ đợi được đã đem mai hương pha vào mực nước. Chuyện này quả thực chính là một loại vũ nhục đáng khinh.
"Hừ, người ở Thần Tích Tuyết Phong bất quá là một đám tiểu nhân, chỉ tiếc ta mắt bị mù, thấy không rõ sắc mặt đáng giận của các ngươi."
"Thật đúng là đáng tiếc mà."
Ngón tay như băng tuyết duỗi ra, ngả ngớn nắm lấy cằm Liễu Khanh Nhan, miệng phun ra khí tức ấm áp thổi tới lỗ tai người này.
"Ngươi biết ta mang ngươi đến là có ý gì không?"
"...... Không biết."
Chầm chậm phun ra một câu. Liễu Khanh Nhan đầu tiên là bị cử động của đối phương sửng sốt một hồi, sau đó nội tâm liền hiểu rõ. Vì có chuyện chỉ cần gặp một lần liền học được.
Băng Cơ đáng chết này là đang đùa giỡn, chọc ghẹo. Ha ha, hắn cho là Liễu Khanh Nhan còn là một đứa ngốc sao? Chưa biết ai sẽ đùa giỡn ai......
Băng Cơ nhìn người rất thanh cao cũng rất lạnh lùng kia. Hắn luôn rất ưu việt, loại người duy ngã độc tôn, tài trí hơn người, người như vậy đứng ở trên tất cả mọi người. Nhưng mà đứng ở chỗ cao nhất, thường cũng là rất tịch mịch.
Mỗi lời của Băng Cơ đều là uy quyền cùng áp đặt. Đây là ý nghĩ cá nhân của hắn, Liễu Khanh Nhan dựa theo khẩu khí của hắn cho rằng hắn đang ganh tị. Đúng, là ganh tị.
Loại người này là nếu thấy người khác chiếm được cái hắn không có thì sẽ ghen ghét.
Băng Cơ đang ghen tị......
Liễu Khanh Nhan đột nhiên cảm thấy sự tình giống như có chuyển biến. Có lẽ ở lại trong sơn cốc cũng không có tịch mịch như trong tưởng tượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...