Bàn tay Mặc Dạ đặt ở vòng eo Liễu Khanh Nhan, nghe lời này không khỏi xiết chặt, đôi mắt màu đen lạnh lùng thoạt nhìn càng nguy hiểm.
Liễu Khanh Nhan như cảm nhận được sát ý, tuy chỉ là trong chốc lát. Nhưng dù nội tâm có vài phần run rẩy, ngoài mặt Liễu Khanh Nhan vẫn bình thản coi như không có phát giác cái gì. Qua thật lâu Liễu Khanh Nhan mới bình thường lại, giọng cứng rắn:
"Đúng, ta muốn tìm hắn, việc đó với các ngươi đâu có quan hệ gì."
Không khí lập tức cứng ngắc, mà ngay cả Lan Thương yên lặng không nói lời nào cũng cảm thấy. Cái này là ở khiêu chiến cực hạn của con người. Người này quan hệ cùng lúc với nhiều người thì sớm muộn gì cũng bị trừng phạt. Lan Thương có chút hả hê chờ xem kịch vui.
Đợi thật lâu mà cái gì cũng không có phát sinh, Lan Thương thấy có chút khó hiểu. Hắn không tin mấy người này có thể chịu được như vậy. Phàm nhân nhỏ bé yếu đuối mà quá càn rỡ, hai người bên cạnh chỉ cần thổi một hơi cũng có thể khiến cho hắn hồn phi phách tán. Thật là không biết thức thời, chẳng lẽ không thấy được thế cục bây giờ?
Lạc Hồng Bụi sắc mặt xám xịt, môi bị cắn muốn chảy máu.
"Khanh Khanh, vậy, vậy chờ mắt tốt lên lại đi tìm."
Trong nội tâm xoắn xuýt muốn chết, sớm biết như vậy hắn không nói, còn rước lấy buồn bực.
Mặc Dạ liếc Lạc Hồng Bụi, hừ một tiếng.
Dọc đường Lan Thương nhắc nhở mọi người phải mua quần áo mặc cho ngày đông giá rét khiến ba người có chút kinh ngạc.
"Vì sao?"
Nhìn một xe ngựa quần áo, Lạc Hồng Bụi cảm thấy khóe miệng có chút run rẩy.
"Tất nhiên là để dùng, chúng ta lần này đi đến nơi lạnh nhất trong tam giới, Thần Tích Tuyết Phong. Chỗ đó tuyết rơi quanh năm, rất giá rét, quần áo trên người phải thật dày, cũng cần thay đổi nếu bị ướt."
Lạc Hồng Bụi đã rất bất mãn.
"Ngươi quá coi thường chúng ta, đừng nói là tuyết, không có thứ gì có thể gần sát chúng ta, cần quần áo nhiều làm cái gì, ta có khả năng dùng hong khô quần áo."
Mặc Dạ yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lan Thương cười một tiếng, chỉ vào Liễu Khanh Nhan.
"Các ngươi ta đương nhiên sẽ không nói cái gì, ta nói chính là hắn. Hắn là phàm nhân, phàm nhân không phải nơi nào cũng đến được. Mà ngay cả một người vượt qua thiên kiếp, một mình đến đó cũng có thể gặp nguy hiểm. Ta không nói giỡn đâu."
Liễu Khanh Nhan không lên tiếng. Hai người vừa nghe xong thì không có nói cái gì nữa. Lạc Hồng Bụi dắt ngựa kéo một chiếc xe chở tràn đầy quần áo đi về phía trước.
Thần Tích Tuyết Phong quả nhiên là danh bất hư truyền.
Một vùng mênh mông trắng xóa, cả trên không dưới đất toàn bộ là tuyết, màu trắng chói mắt, làm người ta mở mắt khó khăn. Đầy trời tuyết bay, gió gầm rú gào thét, vài cơn gió thổi tới bốc tuyết trên mặt đất xoáy lên cao.
Ba người vận dụng pháp lực, bay lên giữa không trung. Ngựa không thể sử dụng vì tuyết đọng quá dầy, có thể phủ cao bằng đỉnh đầu người. Lạc Hồng Bụi đành phải mang cái bọc chứa quần áo.
Liễu Khanh Nhan bị bao bọc trong nhiều lớp áo bông dày, giống như một quả cầu, được Mặc Dạ ôm chặc trong ngực.
Lan Thương híp mắt đi tới, cũng cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh.
Thần Tích Tuyết Phong không hề yên tĩnh giống mặt ngoài. Sở dĩ gọi là Thần Tích không chỉ vì nó băng giá mà còn vì ẩn chứa nguy hiểm. Phía sau vẻ mỹ lệ giả dối là chết chóc.
Càng tiến sâu vào Thần Tích Tuyết Phong pháp lực trên mình cũng bị giảm xuống, còn có những sự tấn công bất ngờ. Cái này mới là đáng sợ nhất.
"Mọi người cẩn thận!"
Lan Thương khàn giọng kêu lên.
Hiện tại ngoại trừ Lan Thương cùng Mặc Dạ cảm thấy được sự nguy hiểm, Liễu Khanh Nhan cũng đoán được nơi này tuyệt đối không phải bình thường.
"Hồng Trần, mau ném những thứ vướng víu đi!"
"Được rồi! Khanh Khanh cũng phải cẩn thận một chút."
Những đóng tuyết di chuyển, sắc mặt Lan Thương thoáng cái trắng bệch. Không nghĩ tới lần này vận khí không tốt như thế. Thứ kia lại nhiều như vậy, nhóm này tối thiểu cũng có hai mươi mấy cá nhân.
" Kít! kít!!!"
" Kẹt kẹt!!! "
"Rắt rắt!!!"
Có tiếng kêu vang lên, có điểm giống con chuột mài răng. Liễu Khanh Nhan lắng lỗ tai nghe âm thanh. Ngoài tiếng kêu kẽo kẹt đó trong tiếng gió gào rú, còn có âm thanh của móng vuốt khua, cùng gió lạnh tạo nên loại cảm giác kinh hãi nói không nên lời.
Mặc Dạ một tay ôm thật chặt Liễu Khanh Nhan, tay còn lại mở rộng năm ngón tay, lửa xuất hiện lay động, như là mủi tên bay ra ngoài. Chợt nghe tiếng "phụt" sau một khắc chính là tiếng thét chói tai vang lên.
Lạc Hồng Bụi cố hết sức. Lan Thương khá tốt, bất quá bởi vì muốn bảo vệ bụng, cũng không thể liều chống trả. Chỉ có Mặc Dạ không cảm thấy có chút vướng víu nào, dù một tay nhưng ứng phó rất thoải mái.
"Những thứ này rốt cuộc là vật gì?"
"Là chuột yêu, rất giảo hoạt, các ngươi cũng không nên xem thường. Thứ này có móng vuốt không thua một Tiên Kiếm bậc trung, mà nó còn có cánh, lại có thể biến hình...... thành bất kỳ cái gì."
Cho nên mới có tên là Huyễn Thử.
Lạc Hồng Bụi chỉ cảm thấy sau lưng lạnh run,hít vào một ngụm lãnh khí.
Biến thành bất cứ cái gì, như vậy người cũng có thể sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...