Kẻ đang chán nản như Lạc Hồng Bụi mắt bỗng sáng lên, lời này phù hợp tâm ý của hắn.
Bất quá, hắn sao không nhận ra tiểu quỷ Minh Vũ này nào có hảo tâm như vậy, còn trợ giúp hắn? Bất quá y như cũ giả bộ như cảm thấy rất hứng thú, nói.
"Nói xem, biện pháp của ngươi như thế nào?"
Minh Vũ trong lòng vui lên. Quả nhiên con cá cắn câu.
"Thấy ma khí, cái này ngươi biết mà, đừng nói với ta đến bây giờ ngươi còn chưa nhận ra bản chất thật của Minh Lạc Uyên nha."
"Hóa ma?"
Lạc Hồng Bụi chấn động. Trong trí nhớ của hắn, cũng chỉ trải qua một lần gặp ma tiết.
Thời khắc đó ma tộc cực kỳ náo động, cũng là lúc đổi Ma Đế.
Bởi vì mỗi lần gặp ma tiết, ma tộc sẽ phát sinh náo động, luống cuống. Tính cách các ma vật trở nên quái đản, khát máu hoàn toàn thành dã thú nổi giận, nói dễ nghe là hóa ma, nói không dễ nghe thì là hóa thú.
Mọi người đều biết, ma vật hết thẩy thời gian hóa ma chí hung chí ác, nếu không chính là nổi loạn, đi đoạt Xá Lợi hoặc là cướp nội đan của những người khác.
Ma tộc hiếu chiến, tính hung tàn, ma tộc sẽ có rất nhiều ma vật cuốn vào bạo tẩu chém giết bao phủ.
Minh Vũ vừa nói ra lời này, Lạc Hồng Bụi đã thấy Minh Lạc Uyên không mấy ngày tốt. Không khỏi thở dài một tiếng. Phàm là ma tộc, ai cũng không thể trốn thoát kiếp này.
"Ngươi đó, đang dùng ánh mắt gì, làm như ta là người xấu à. Ta đây cũng là hảo tâm, cho ngươi chút an ủi. Hơn nữa đây chính là sự thật, Minh Lạc Uyên trốn không thoát đâu. Ta cảm thấy không có gì phải giấu diếm. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến muốn chiếm đại thúc sao. Hừ, dối trá tiểu nhân!"
Đáng giận, đáng giận, thật sự là đáng giận!
Minh Vũ tức giận không chịu được. Nhìn xem Lạc Hồng Bụi dùng ánh mắt gì nhìn hắn, sớm biết như vậy sẽ không nói cho tên nhãi này.
Hắn bất quá là hảo tâm an ủi thằng ngốc này thôi, nếu không phải vì thông cảm người cùng cảnh ngộ, hắn mặc kệ tên khỉ gió này sống hay chết.
"...... Ngươi cũng biết à, vậy là khi nào thì biết được Minh Lạc Uyên là ma tộc?"
Nếu không phải một đêm kia, Minh Lạc Uyên biến hóa quá lớn, hắn cũng không biết Minh Lạc Uyên là một thành viên ma tộc.
Hơn nữa, xem ra lai lịch không nhỏ.
Dùng thân xác người phàm cưỡng chế ngăn chặn khí tức ma tộc, hơn nữa còn là thời gian dài như vậy, cái xác này không có bị phế bỏ đã là vạn hạnh trong may mắn.
Có lẽ bản thân Minh Lạc Uyên cũng không phải bận tâm, nhưng mà thứ bị phong ấn ở trong thân thể Minh Lạc Uyên, Lạc Hồng Bụi có thể cảm giác được, khí tức phi thường cường đại, có thể tương đương người kia. Hắn có chút bận tâm, nếu người kia cưỡng chế cướp lấy ý chí của Minh Lạc Uyên thì khống chế tất cả, kể cả tư tưởng cùng thân thể, vậy Liễu Khanh Nhan sẽ có nguy hiểm.
Đó là một nguy cơ ẩn núp.
Hắn tin tưởng, Minh Vũ cũng có thể biết rõ điểm ấy, lúc này mới muốn đem Minh Lạc Uyên đi cho thống khoái.
Minh Vũ xoa xoa tay đầy mỡ, ngẩng đầu, ánh mắt mờ ảo.
"Lần đầu tiên nhìn thấy, tại lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta liền biết rõ hắn là người ma giới. Dù sao ta nói không được là dựa vào cái gì, có lẽ chính là như biết chữ như vậy, liếc mắt nhìn liền biết rõ."
Lạc Hồng Bụi im lặng, hắn cũng không phải hoài nghi Minh Vũ nói láo.
Minh Vũ có pháp lực vô cùng cường đại, nhưng là hắn không biết dùng, tựa như thân giấu vô số tài bảo lại không biết nó quý giá như thế nào. Minh Vũ chính là liệt tử như vậy, pháp lực vô biên đáng tiếc còn chưa có cơ hội vận dụng, nhưng trình độ lĩnh ngộ đã đến cảnh giới cao.
"Như vậy, ngươi nói xem, thái độ hiện tại của ngươi là có ý gì. Sáng sớm làm chuyện nhàm chán như vậy."
"Vậy ngươi nói, phải nói chuyện như thế nào?"
"......"
"Được, không cùng ngươi cãi cọ. Ngươi cũng đừng dùng loại ánh mắt tiểu nhân nhìn ta. Nói thật ta nhìn người thật sự là chính xác, đối tượng ngươi muốn ghen ghét cũng không phải ta, đúng không. Ta hiện tại đợi đến khi hóa ma, Minh Lạc Uyên kia cút đi, những ngày an nhàn của ta đã tới rồi."
Ngày tốt lành, ngày tốt lành. Hừ hừ, Lạc Hồng Bụi ngươi cứ ghen ghét đi, hâm mộ đi.
Minh Vũ mười phần đắc ý.
Hắn mới không ngại Lạc Hồng Bụi sắc mặt khó coi. Hắn không tin, hắn nói nhiều như vậy mà không kết quả, Lạc Hồng Bụi không thể không động tâm. Kế tiếp liền muốn nhìn xem Lạc Hồng Bụi sẽ có chiêu gì.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thua bởi ngươi sao?"
Lạc Hồng Bụi khinh thường.
Lần này xem như sai lầm của hắn, bất quá chỉ cần nhẫn nại vài ngày, đến cuối cùng xem ai cười cũng còn chưa biết!
Lúc này, Liễu Khanh Nhan từ trên lầu đi xuống. Hôm nay Liễu Khanh Nhan mặc y phục màu xanh, người thoạt nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái, bất quá thần sắc có chút mệt mỏi.
Lạc Hồng Bụi cố ý nhìn bước chân và động tác của mỹ nhân, thấy cũng không có cái gì khác thường. Chỉ là hôm nay cổ áo có chút cao, che kín cổ. Hắn không khỏi trầm tư, chẳng lẽ thật sự giống Minh Vũ nói, Minh Lạc Uyên mới là người phía dưới?
Hắn nghĩ một người ma tộc cao lớn cường đại lại bị một tu chân giả gầy yếu đặt ở dưới thân, ngẫm lại cũng có chút không rét mà run.
"A, đại thúc, thật sớm nha, là xuống ăn điểm tâm sao?"
Minh Vũ phi thường nhiệt tình, hấp tấp chạy tới, cười hì hì. Một bộ dáng khờ dại hoạt bát, căn bản không giống như tiểu sắc quỷ tối hôm qua rình coi đến chảy máu mũi.
Hắn chạy tới, liền khoát tay Liễu Khanh Nhan dẫn xuống, kéo một cái ghế, phủi phủi bụi.
"Đại thúc, đến ngồi đi."
Sau đó phân phó chủ quán lấy bữa sáng đến.
Lạc Hồng Bụi nghiêm mặt, xuất hiện phía sau Liễu Khanh Nhan còn có người nào đó theo đuôi toàn thân tản ra oán khí đáng sợ, sắc mặt từ xanh biến thành màu đen.
Hắn nhìn thấy Khanh Nhan không có cự tuyệt Minh Vũ, sát khí càng tăng.
Tiểu quỷ có cái gì tốt. Không phải thanh lãnh sao, không phải cao ngạo sao, không phải lạnh lùng sao, sao hiện tại tiếp nhận người. Lạc Hồng Bụi cảm thấy rất khó chịu, chứng kiến bên cạnh Liễu Khanh Nhan có hai người, hắn càng khó chịu.
"Đại thúc, ăn một chút gì nha. Sáng sớm một ăn nhẹ một chút, nếm thử cháo Tiểu Mễ, rất nhừ."
Minh Vũ bưng tới một chén cháo, dùng muỗng khuấy đảo, thổi thổi đưa cho Liễu Khanh Nhan, nhưng lại bị người bên cạnh một tay ngăn lại.
"Ngươi đây là ý gì?"
Cơn giận của hắn so với Lạc Hồng Bụi không ít hơn, chỉ là không có bộc phát mà thôi. Hắn chỉ nhẫn nhịn vì đã gây tội.
Minh Lạc Uyên cũng không nhìn Minh Vũ, hắn cảm thấy hai người kia thuần túy là dư thừa.
"Ta đút......"
Hắn còn chưa nói xong, liền lấy Khanh Nhan liếc mắt, ánh mắt kia lạnh lùng đến cực điểm, trong nội tâm Minh Lạc Uyên không khỏi run lên.
Khanh Nhan vì sao như thế.
"Ngươi cho là ta sắp chết, cả cháo cũng cần người đút."
"Không có......"
Trong lòng hắn phát khổ, sao có ý nghĩ như vậy.
"Chẳng lẽ, ngươi cho rằng chỉ một buổi tối, ta liền thành phế nhân! Ngươi không quá đề cao mình rồi."
"Không có......"
Minh Vũ mím môi, bộ dáng yếu ớt sợ hãi, rất thức thời đem chén cháo để trước mặt Liễu Khanh Nhan.
Kỳ thật, trong lòng của hắn vui mừng nở hoa. Liều mạng kêu gào, đại thúc thực là tuyệt. Chính là như vậy, hung hăng mắng, càng hung hăng càng tốt, tốt nhất lập tức liền chia tay!
Minh Vũ tâm đang tính toán, mặt ngoài ngoan ngoãn, ánh mắt thanh tịnh vô tội.
Hắn thừa dịp đại thúc húp cháo, vụng trộm nhìn Minh Lạc Uyên. Minh Lạc Uyên cũng thấy bộ dạng lén lén lút lút của hắn, không khỏi nhíu mày.
Hắn cảm thấy Khanh Nhan không có phản cảm đối với tiểu quỷ này, trong nội tâm phát lạnh!
Hắn cũng không phải là người nhân từ nương tay. Thông minh như Minh Vũ sao không thấy được ánh mắt sát ý của hắn, còn nở nụ cười rộng mở, lộ ra hàm răng trắng toát, biểu lộ mười phần thích ý.
Nếu phải dùng một từ để hình dùng thì phải là dâm đãng.
Trong miệng hắn mập mờ khí tức, cơ hồ tiến đến bên tai Minh Lạc Uyên.
"Một buổi tối, ngươi chỗ đó đau nhức sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...