Đi tiếp một đoạn. Liễu Khanh Nhan đến một sơn động.
Cửa sơn động được một cổ yêu lực cường đại ngưng kết thành một cánh cửa. Người bên ngoài muốn xông vào đều bị ngăn lại, kỳ quái là yêu lực chỉ là phòng hộ, cũng không có đả thương người.
Liễu Khanh Nhan thử mấy lần đều vô ích. Có chút không cam lòng, Liễu Khanh Nhan không nghĩ cứ như vậy mà buông tha. Lần này là sử dụng mười tầng pháp lực, tất cả lực tập trung vào Tiên Kiếm, ánh sáng phát ra chói lọi làm cho mắt không mở ra được.
Một kiếm chém xuống. Kiếm khí cùng yêu lực đụng nhau, phát ra rung động nhẹ, hai cổ lực lượng dung hợp cùng một chỗ, hòa quyện tạo thành từng vòng ánh sáng chầm chậm tản ra.
Vù một tiếng cánh cửa bị đánh vỡ.
Tỉ mỉ nhìn bốn phía, Liễu Khanh Nhan giẫm giẫm tại chỗ rồi đi vào. Cũng không có hắc ám, âm lãnh, ẩm ướt.
Sơn động sáng ngời, cứ cách một đoạn, trên nóc sơn động gắn một tượng hình đứa bé tay nắm một viên trân châu lớn, vì vậy ánh sáng được chiếu rọi khắp mọi góc sơn động.
Đi hết hành lang dài, trước mắt là một đại điện sáng ngời, mà nguồn sáng xuất phát từ những pho tượng yêu ma sắc mặt dữ tợn ở mỗi góc phòng.
Những yêu ma tà ác có bề ngoài khủng khiếp, dữ tợn hung tàn, giết hại đối tượng trên mình tản ra vầng sáng trắng. Những luồng sáng thuần trắng hóa thành một cổ chảy về phía trong đại điện.
Ở giữa đại điện là một đài tế đàn.
Cả trong đại điện, bốn phía đều là yêu ma, đúng là hang động yêu ma, vốn phải có yêu khí tỏa ra khắp nơi, nhưng Liễu Khanh Nhan không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, ngược lại cảm thấy hài hòa ấm áp bất ngờ.
Chẳng lẽ là những yêu ma có ma lực càng lớn, có thể đầu độc nhân tâm......Kích động thần trí......
Liễu Khanh Nhan hướng tới tế đàn đi đến. Leo lên hết những bậc thang cao hơn so với bình thường mới lên đến đỉnh, phát hiện ở trung tâm tế đàn có một bạch y thiếu niên, mà thiếu niên này đúng là người vừa mới đứng ở vách núi!
Thiếu niên giống như người chết, trầm tĩnh an ổn ngủ, nếu không phải còn có thể cảm giác có chút khí tức mỏng manh, Liễu Khanh Nhan thật sự cho là thiếu niên này là người chết.
Hắn mặc quần áo không giống của nhân gian, làn da hiện ra trong suốt, mờ ảo. Thiếu niên vô hình!
Liễu Khanh Nhan đoán rằng thiếu niên trên tế đàn chính là tiếp nhận phần lớn pháp lực yêu ma để duy trì, nhằm muốn khôi phục sinh mạng. Trên tế đàn có tám đường dẫn vận chuyển khí chảy tới trung ương.
Không đúng! Thiếu niên này cũng không phải là người thường!
Không phải là người thường, sao trên mình cũng không có yêu ma khí, còn có dấu hiệu nhàn nhạt khí tức của phàm nhân, chẳng lẽ là do hút nội đa của những đạo sĩ và tinh khí những thanh niên trai tráng mới có, vì vậy mới có thể che dấu một thân yêu ma?
Yêu ma và nhân giới bất hòa, tam giới đều là biết được, hai giới đối lập. Yêu ma sao có thể cam tâm tình nguyện đem một thân tu vi truyền cho phàm nhân, chỉ có thể nói thiếu niên trên tế đàn cũng không phải là phàm nhân.
Liễu Khanh Nhan muốn đem cái tế đàn này phá đi, nếu không, thiếu niên này sau khi tỉnh dậy có thể dùng thân phận phàm nhân cùng yêu lực làm hại nhân thế.
Mắt nhìn thiếu niên đang ngủ say, Liễu Khanh Nhan vận khí ngưng tụ một vầng sáng trắng trên tay, rồi đưa tay nhắm ngay thiếu niên trên tế đàn!
"Dừng tay!!!"
Liễu Khanh Nhan dừng một chút, hướng tới âm thanh phát ra, liền gặp một vật thân người đuôi rắn cố vung cái đuôi cực đại quét đến chỗ Liễu Khanh Nhan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...