Đại Thú Tân Nương

Từ lão gia tạm ở lại Lăng phủ, khi Lăng Viễn Kiếm trở về dĩ nhiên sẽ tới bái kiến nhạc phụ đại nhân, ngay cả Bát Vương gia cũng kính trọng có thừa đối với lão gia tử, ai bảo lão gia tử là đại thương nhân phú giáp một phương. Lần này Hoàng Thượng tới Giang Nam, nói dễ nghe là muốn góp ngân lượng để cứu tế dân chúng, khó nghe là nhằm lừa nhóm thương nhân lão bản đến để xuất ra ngân lượng.

Lăng Tử Nhan liền thừa dịp ngoại công ở Lăng phủ mà chuyên tâm học hỏi nhiều hơn về đường buôn bán, mà Dương Mạc Tuyền cũng có chuyện quan trọng phải làm, thông báo một tiếng với Từ Liễu Thanh, mang theo Tử Y cùng Bế Nguyệt xuất phủ.

Trước là dạo phố nửa ngày cùng Tử Y, Tử Y đến Tô Châu lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Dương Mạc Tuyền tận tình địa chủ. Sau khi dùng bữa trưa xong nàng liền để Bế Nguyệt bồi tiếp Tử Y, còn chính mình đi đến sương phòng ở quán trà để gặp người đã ước hội.

“Không biết Quận Vương phi hẹn tại hạ ra đây là có chuyện gì cần phân phó?” Khi thiếp thân nha hoàn Bế Nguyệt của Dương Mạc Tuyền tới tìm hắn, nói Dương Mạc Tuyền muốn gặp hắn thì khỏi phải nghĩ Lí Vi Tu kinh ngạc tới mức nào. Hắn và vị Quận Vương phi Lăng phủ này tựa hồ cũng không có giao tình gì, trừ lần trước cho nàng mượn bạc, giúp Tử Y chuộc thân ở Bách Hoa Lâu tại Nghi Hưng.

Dương Mạc Tuyền cười nhẹ: “Lí công tử không cần đa lễ, ta đã không phải là Quận Vương phi rồi.”

Lí Vi Tu sửng sốt, nhìn lại thì thấy Dương Mạc Tuyền buông lơi mái tóc đen, dùng sợi dây mảnh buộc lại, quả nhiên là kiểu tóc của một vị cô nương.

Dương Mạc Tuyền nói: “Ta và Tử Hạo đã giải trừ hôn ước, chỉ là cha cùng nương không tuyên cáo ra bên ngoài, cho nên Lí công tử mới không biết.”

Mới mấy ngày không gặp mà Lăng gia lại phát sinh biến cố như vậy, trong lòng Lí Vi Tu tuy tò mò nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, mặc dù Dương Mạc Tuyền bảo hắn không cần đa lễ, nhưng nghe nàng vẫn gọi Lăng Vương gia là cha liền cũng biết sự tình không đơn giản như vậy, nên vẫn đối nàng lễ nhượng có thừa.

Dương Mạc Tuyền chậm rãi nói: “Kỳ thật hôm nay ước hẹn Lí công tử là có hai việc muốn nhờ.”

Quả nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện*, không biết nàng muốn cầu chuyện gì, Lí Vi Tu nói: “Mời cô nương nói.”

(*không có chuyện gì thì không đến tìm)

“Chuyện thứ nhất, hy vọng vô luận thế nào Lí công tử cũng đều phải đem danh văn võ Trạng Nguyên này đoạt tới tay.”

Nguyên lai là đến vì Lăng Tử Nhan, Lí Vi Tu cười, vẻ mặt đầy tự tin: “Điều này là đương nhiên, ta chắc chắn làm được.”

Dương Mạc Tuyền gật gật đầu, lại mở miệng nói: “Chuyện thứ hai, hy vọng sau khi công tử đỗ cao trung sẽ cự tuyệt hôn sự với Nhan nhi.”

Lí Vi Tu ngạc nhiên, đây là yêu cầu vô lý gì chứ? Hắn vốn vì Lăng Tử Nhan mới đi tranh đoạt cái chức Trạng Nguyên bỏ đi đó, thế mà Dương Mạc Tuyền bảo hắn phải dành thắng lợi, nhưng lại bảo hắn buông tha cho Lăng Tử Nhan, đây không phải là lời vô căn cứ sao? Lập tức liền buông lời cự tuyệt: “Chuyện này thứ cho tại hạ bất lực.”Dương Mạc Tuyền đã đoán trước được hắn sẽ nói như vậy, đây vốn là một yêu cầu vô lý. Lí Vi Tu thích Nhan nhi như thế, người trong lòng sắp đoạt được dễ như trở bàn tay, sao có thể dễ dàng buông tha? Nhưng trừ cách đi tìm Lí Vi Tu, nàng không thể nghĩ ra được biện pháp khác nào tốt cả: “Ta biết Lí công tử thích Nhan nhi từ lâu, việc ta sở cầu căn bản chính là ép buộc, nhưng Nhan nhi thật sự không thể gả cho ngươi.”

“Vì sao?” Lí Vi Tu nhướng mày: “Ngày đó Quận chúa đáp ứng cùng ta lập ‘tam chưởng chi ước’, há có thể nói mà không giữ lời?”


Chính là không thể nói mà không giữ lời, cho nên mới phải tới tìm ngươi thương lượng a! Dương Mạc Tuyền cười khổ nhìn hắn: “Lúc ấy Nhan nhi quả thật là quá hấp tấp, nàng nghĩ ngươi là một kẻ bất học vô thuật, căn bản không ngờ ngươi lại văn võ song toàn, kỳ thật hẳn ngươi là người lừa Nhan nhi trước mới đúng.”

Lí Vi Tu phe phẩy chiết phiến, thấp giọng nói: “Cũng không phải ta cố ý giấu diếm, càng không dự đoán được là Quận chúa sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cũng không thể coi là lừa gạt. Ta biết hiện tại Quận chúa nàng không thích ta, nhưng không thích không phải là không thể gả, sau khi thành thân, ta sẽ đối tốt với nàng mọi cách có thể, nhất định sẽ làm nàng hạnh phúc.” Nhìn Dương Mạc Tuyền, như thể coi Dương Mạc Tuyền là Lăng Tử Nha, trịnh trọng cam đoan.

“Chỉ bằng nghị lực ngươi chờ Nhan nhi lớn lên, ta tin tưởng ngươi nói được, làm được.” Dương Mạc Tuyền dừng một chút, hỏi: “Nếu đời này ngươi đều không chiếm được trái tim Nhan nhi, ngươi còn có thể thú nàng sao?”

“Cái này…” Đây thật đúng là vấn đề hắn không nghĩ tới. Lí Vi Tu nhìn Dương Mạc Tuyền, nhất thời không biết trả lời thế nào, suy tư một hồi, lâu sau mới nói: “Sớm chiều tương đối, sao có thể không thể có tình cảm? Quận chúa cũng không phải đầu gỗ, ta tin tưởng mình có thể đả động nàng.”

Dương Mạc Tuyền tán đồng với những lời này của hắn, người không phải cỏ cây, há có thể vô tình? Chính nàng cũng là bị Nhan nhi bám riết không tha theo đuổi mà xiêu lòng đó thôi. Khẽ thở dài một hơi, lại hỏi: “Vậy nếu Nhan nhi không còn tấm thân hoàn bích, ngươi còn có thể muốn nàng không?” Chính bởi vì nàng đã thất thân cho nên Lăng Tử Hạo mới nhẫn tâm bỏ nàng. Nam nhân nói chung luôn rất coi trọng trinh tiết nữ nhân!

Quả nhiên Lí Vi Tu đầy kinh hãi nhìn Dương Mạc Tuyền, như muốn hiểu rõ những lời này là giả thiết hay sự thật. Nếu Lăng Tử Nhan thật sự không còn tấm thân xử nữ, hắn vẫn sẽ muốn nàng sao? Lăng Tử Nhan, tiểu cô nương xinh đẹp khả ái kia, tiểu Quận chúa điêu ngoa không nói đạo lý ấy, nữ tử đã chiếm giữ cõi lòng hắn thật lâu thật lâu, nếu có tỳ vết nào, hắn sẽ vẫn yêu sao? Lộ ra một nụ cười thong dong: “Ta muốn! Ta thích là con người Quận chúa, nên sẽ không để ý tới những thứ đó, huống chi kẻ kia đã có được thân thể Quận chúa nhưng lại không thú nàng, điều đó chỉ có thể chứng minh hắn là hạng vô lương tâm, vô năng. Cho nên ta lại càng muốn lấy Quận chúa, không để nàng phải chịu thêm một chút đau khổ nào.”

Dương Mạc Tuyền tâm tình mất mát, lại không thể không vì Lăng Tử Nhan mà cảm khái, có một người thiệt tình đối đãi với nàng như vậy là may mắn hay là bất hạnh đây? Thản nhiên nói một câu với Lí Vi Tu: “Ngươi quả nhiên không cùng một dạng người với hắn.” Rồi đứng dậy rời đi.Khi tới cửa lại bị Lí Vi Tu gọi lại: “Có thể cho ta biết được lời ngươi nói là ai chăng?”

“Sau khi biết, ngươi định làm gì?” Dương Mạc Tuyền hỏi.

Biểu tình Lí Vi Tu đầy ngưng trọng, lòng căm phẫn nói: “Tìm được kẻ phụ lòng kia, báo thù cho Quận chúa.”

“Là ta.” Dương Mạc Tuyền lưu lại hai chữ, cũng không quay đầu liền rời đi.

Lí Vi Tu khiếp sợ bất động tại chỗ, ngay cả máu trong cơ thể cũng như đông lại.

Vốn Tử Y và Bế Nguyệt ở một tiệm bán tơ lụa đợi Dương Mạc Tuyền, nhưng chờ trái chờ phải cũng không thấy người, trong lòng lo lắng liền trực tiếp tới trà quán đợi, địa điểm ước định là do Bế Nguyệt thông tri cho Lí Vi Tu cho nên đương nhiên biết ở nơi nào. Hai người ngồi ở cái bàn cạnh cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy Dương Mạc Tuyền xuống lầu, chỉ là trên mặt phủ đầy mây đen, tựa hồ nói chuyện không thoải mái.

Bế Nguyệt qua nghênh đón, hỏi: “Có đáp ứng không?”

Dương Mạc Tuyền lắc đầu.

Tử Y cũng tiến lại, vừa định hỏi người Dương Mạc Tuyền hẹn là ai thì liền thấy Lí Vi Tu đi xuống lầu.


Lí Vi Tu đi đến trước mặt Dương Mạc Tuyền, chăm chú nhìn một hồi lâu, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Dương Mạc Tuyền nhìn bóng dáng hắn, nhíu chặt mày.

Tử Y cũng tựa hồ đoán được chuyện mà bọn họ gặp mặt nói.

Dương Mạc Tuyền cùng các nàng về tới phủ xong, cũng không hề đề cập tới việc này, ngay cả Lăng Tử Nhan cũng không muốn nói cho biết, nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.

Lăng Tử Nhan đi theo ngoại công học sinh ý một ngày, cũng không biết Dương Mạc Tuyền xuất phủ, tự nhiên cũng không hỏi.

Mà sau khi Tử Y trở về phòng, suy tư một đêm, hôm sau dậy thật sớm, lại xuất môn.

***

Nhìn đến hai chữ “Lí phủ” thật to, Tử Y liền tiến lên gõ cửa, gã tiểu tư gác cửa thấy là một cô nương xa lạ, liền hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Tử Y mắt phượng khẽ chớp, khóe môi cong lên, nói: “Ta tìm Lí phu nhân.” Thanh âm êm ái dễ nghe.

Gã tiểu tư nhìn thấy Tử Y cười, lập tức mê mẩn, đã bao giờ từng có cô nương xinh đẹp như vậy nở nụ cười với hắn đâu, thế nào còn quản Tử Y là ai, lắp bắp nói: “Phu…phu nhân ở trong nội viện, thỉnh cô nương theo ta.”

“Đa tạ.” Tử Y hơi khuỵu gối.

Gã tiểu tư lại thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi trước dẫn đường.

Tử Y ở phía sau cười nói: “Tiểu ca, ngươi đi chậm một chút, ta hỏi một việc này.”

Gã tiểu tư lập tức dừng lại, cũng không dám liếc mắt nhìn Tử Y một cái, như thể liếc một cái là hồn sẽ bị nàng câu đi vậy, cúi đầu, thưa: “Cô nương, mời nói.”

Tử Y hỏi: “Bình thường phu nhân các ngươi thích làm những gì?”


“Điều này?” Gã gãi gãi đầu: “Cái này ta không quá rõ ràng, bất quá thường xuyên có những vị phu nhân khác lại đây, chơi mạt chược cùng phu nhân của chúng ta.”Tử Y nhẹ nhàng “A” một tiếng, lại dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Đa tạ tiểu ca.”

Lập tức mặt gã tiểu tư đỏ bừng: “Vẫn thỉnh cô nương đi theo ta.”

Còn chưa đến hoa viên, trước hết đã nghe được một trận âm thanh mắng chửi, tựa hồ nha đầu của ai đã đánh mất này nọ, đang bị chủ tử trách phạt.

Gã tiểu tư chỉ vào hai người đứng cách đó không xa, nói: “Đứng đó chính là phu nhân của chúng ta, cô nương tự qua đi!” Sau đó nhanh như chớp chạy mất.

Tử Y buồn cười nhìn bóng dáng gã tiểu tư, Lí phủ này tựa hồ phu nhân làm chủ, hy vọng có thể đối đáp được. Đi qua, duyên dáng cúi đầu: “Tham kiến phu nhân.”

Lí nhị phu nhân Thường Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn nữ tử xa lạ trước mặt: “Ngươi là…”

Tử Y lại cúi một chút: “Tiểu nữ tự Tử Y.”

Thường Tiểu Nhu cao thấp đánh giá Tử Y một phen, nói: “Hình như ta không biết ngươi?”

Tử Y cười nói: “Ta là bằng hữu của Lí nhị công tử.” Sau đó chỉ vào nha đầu quỳ dưới đất, hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Thường Tiểu Nhu nghe Tử Y hỏi thế mới nhớ tới chuyện đang làm: “Mới sáng sớm mà nha đầu vô dụng chết tiệt kia đã đánh mất một đôi vòng tai trân châu của ta, còn nói đã bị rơi xuống giếng, theo ta thì chính là bị con nha đầu này giấu đi mới phải!” Nói xong liền xách tai nha đầu, quát: “Nói mau, giấu ở đâu?”

Tiểu nha đầu khóc lóc nói: “Nô tỳ không giấu mà, thật sự là vòng tai bị rơi xuống giếng.”

“Hừ, được, ngươi nói rơi xuống giếng, vậy ngươi xuống giếng mà lấy, nhặt mang lên cho ta.” Thường Tiểu Nhu kéo tai tiểu nha đầu, trực đi tới cái giếng bên cạnh.

Tử Y vội vàng ngăn ở phía trước, nói: “Phu nhân, có chuyện gì thì cứ hảo hảo nói.”

Thường Tiểu Nhu không hài lòng trừng mắt với Tử Y: “Ta quản giáo nha đầu của ta, ngươi xem vào làm gì? Ngươi là bằng hữu của Tu nhi, vậy đi tìm Tu nhi đi, đừng cản đường ta, tránh ra!”

Tử Y vẫn đứng phía trước, không tránh ra, cười nói: “Phu nhân, ta ngăn người, cũng là suy nghĩ vì phu nhân mà.”

“Sao? Lời này nghĩa là gì?”

“Phu nhân đánh mất vòng tai, nổi giận cũng là chuyện đương nhiên, có điều nếu chỉ vì một bộ vòng tai mà ném nha đầu kia xuống giếng, nha đầu kia một cái tiện mệnh không đáng giá tiền, nhưng phu nhân lại mắc tội đoạt đi tính mệnh người khác, vậy mất nhiều hơn được. Đương nhiên lão gia là phủ doãn, tự nhiên sẽ không để phu nhân một mạng đền một mạng, nhưng mà tai ương lao ngục thì sợ không tránh khỏi, cho dù có thoát được thì e địa vị trong phủ của phu nhân cũng không được bảo đảm. Phu nhân hà tất gì vì nha đầu này mà mất nhiều hơn được như thế?”

Thường Tiểu Nhu nghe lời Tử Y nói liền lỏng bàn tay đang kéo tai nha đầu kia, tò mò nhìn Tử Y: “Cũng không phải ta thật sự muốn ném nàng xuống giếng, bất quá chỉ muốn hù họa nàng thôi, có điều lời cô nương nói thật ra có vài phần đạo lý, án lời ngươi nói thì nên trừng phạt nha đầu này thế nào? Vòng tai đã đánh mất kia cũng đâu phải chỉ có giá trị mấy chục lượng bạc, cũng không thể tha nàng dễ dàng.”


Tử Y cười: “Muốn ta nói thì đánh cũng không cần đánh, đả thương nàng còn phải tốn tiền thuốc thang, chỉ cần phạt nàng làm nhiều việc chút, rồi lại khấu trừ thêm vài tháng tiền tiêu vặt, thế là được rồi, phu nhân một chút cũng không mệt mà còn được lời.”

Thường Tiểu Nhu gật gật đầu: “Chủ ý này quả nhiên không tồi, đúng là mệt thì không mệt, nhưng thế nào lại có lời?”

“Phu nhân, đừng nóng vội.” Tử Y nói xong liền lấy một cái bao nhỏ hơn từ trong túi ra, mở ra, bên trong là một đôi vòng tai phỉ thúy cùng một cây trâm cũng phỉ thúy, đúng là một đôi, xanh biếc trong suốt, vừa thấy đã biết là vật đáng giá. Tử Y đưa cho nàng, nói: “Tặng phu nhân.”

“Tặng ta?” Thường Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn nàng, nhưng cũng không khách khí thu nhận. Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đôi vòng tay kia nhìn đã biết còn đáng giá hơn so với đôi nàng đã đánh mất, huống chi còn có cây trâm nữa, nhưng lại vẫn còn giả vờ nói: “Vô công bất thụ lộc, không có việc gì, sao ta có thể nhận thứ này nọ của ngươi?!”

Hai món trang sức này là của Dương Mạc Tuyền đưa cho Tử Y, mang tới đây chỉ là để phòng thân, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, thực sự dùng tới. Tử Y cười nói: “Vốn chính là tặng cho phu nhân mà, lần đầu tới cửa, sao có thể tay không mà đến đây? Không nghĩ tới thật khéo, vừa lúc phu nhân đánh mất vòng tai, chỉ hy vọng phu nhân không ghét bỏ mới tốt.”

“Không chê, không chê.” Thường Tiểu Nhu cười cười đem vòng tai cùng cây trâm thu lấy, còn thân thiết lôi kéo Tử Y: “Tử Y cô nương quen biết Tu nhi nhà ta thế nào mà sao lại không có nghe Tu Nhi đề cập qua?”

Lí Tại Sơn biết chuyện Tử Y, bất quá trở về cũng không đề cập tới cho nên Thường Tiểu Nhu cũng không biết Tử Y từng ở thanh lâu.

Tử Y che miệng cười nói: “Chuyện này a, vẫn là về sau phu nhân hỏi Lí công tử đi!”

Thường Tiểu Nhu nghe nàng nói thế, biết hẳn là quan hệ của Tử Y này cùng nhi tử mình không bình thường, còn muốn hỏi tiếp thì chợt nghe gã thủ vệ báo lại, nói Tô phu nhân cùng Trần phu nhân đã đến phủ, Thường Tiểu Nhu liền dẫn theo Tử Y tới phòng khách, quả nhiên gặp hai vị cẩm y phu nhân đang chờ ở đó.

Thường Tiểu Nhu vừa thấy các nàng liền hỏi: “Tiền phu nhân đâu?”

Trong đó có một phu nhân đáp: “Tiền phu nhân nói trong phủ có việc, hôm nay không đến đây.”

“Sao? Ba thiếu một thì còn đánh thế nào được?” Thường Tiểu Nhu vừa liếc Tử Y, liền hỏi: “Tử Y cô nương có biết đánh mạt chược không?”

Tử Y nói: “Có biết một chút, không thạo lắm, bất quá có thể bồi các vị phu nhân mấy ván.”

Thường Tiểu Nhu cười nói: “Vậy thì tốt quá.” Loại người không thạo mới tốt.

Tử Y ngồi trước Thường Tiểu Nhu, quả nhiên làm cho Thường Tiểu Nhu không phải khui* thì chính là ăn, vài vòng qua, nàng liền thua đến mấy chục lượng bạc, bất quá cũng nghe được không ít chuyện, tỷ như nói Thường Tiểu Nhu là Lí gia nhị phu nhân, Lí lão gia vẫn chưa cho nàng lên làm chính thất, lại tỉ như nói Lí Vi Tu tham gia khoa khảo là vì muốn thú Tử Nhan Quận chúa, còn có rất nhiều chuyện trên dưới trong phủ không hợp với tâm ý nàng, Tử Y chỉ nghe rồi ghi nhớ trong lòng, cũng không trả lời.

(*thả bài cho nhà dưới)

Mãi cho đến khi đánh xong mạt chượng, lúc Tử Y phải rời khỏi Lí phủ thì Thường Tiểu Nhu mới nhớ ra hỏi: “Tử Y cô nương là tiểu thư nhà nào?”

_Hết chương 90_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui