Đại Thống Đốc Sủng Vợ Tận Trời
Sau khi tàu Hạ Tiểu Vân đang ở trên đó tiến vào cảng, cô nhanh chóng chạy đi vào trong đất liền để cầu cứu những người ở đó.
Lúc đó vì vận chuyển hàng hóa và người thân của những người trên thuyền xuống nên nháo nhào lộn xộn chẳng phân biệt được ai.
Hạ Tiểu Vân thuận thế xuống cảng và chạy đến khu trung tâm thương mại gần đó.
Vào bên trong rồi cô mượn điện thoại của một người nào đó ấn dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên kia vừa hay nhấc máy ngay,với chất giọng quen thuộc không nhầm lẫn được:
"Alo!"
Hạ Tiểu Vân nghe được giọng hắn như là cảm thấy điều hạnh phúc nhất trên đời lúc này, cô gấp gáp pha chút tủi thân:
"Hoắc Cửu Thần! Cứu em với! Em sợ quá!!"
Đầu dây bên kia có lẽ còn sốt sắng hơn:
" Vợ! Là em à! May quá rồi! Em đừng sợ nói anh nghe chỗ em đang ở!"
Hạ Tiểu Vân nhìn quanh rồi hỏi người cho cô mượn điện thoại cô đang ở chỗ nào.
" Em đang ở trung tâm thương mại HG thành phố Aulas..người ở đây..bảo..aaa tên đó đến rồi..cứu em với!!
Đang nói Hạ Tiểu Vân thấy tên bặm trợn kia đuổi đến cửa trung tâm thương mại rồi.
Cô hoảng sợ nói nhanh vào điện thoại cho Hoắc Cửu Thần.
Hắn ta tiến đến giựt điện thoại của cô ra tắt đi rồi đưa cho người phụ nữ run rẩy bên cạnh.
" Cứu với cứu tôi với!"
Hạ Tiểu Vân đứng đó la to để gây sự chú ý từ những người trong đó.
Tên kia kéo tay cô rồi cười với những người xung quanh đó.
" Vợ của tôi có vấn đề về thần kinh, bị hoảng sợ quá thôi.
Thỉnh thoảng lại quên tôi là ai! Mọi người thông cảm nhé!"
Sau lời nói đó của hắn thì những người định tiến lại giúp cô bỗng thì thầm nhau rồi quay đi.
Hạ Tiểu Vân trợn mắt cố vùng vẫy ra khỏi tayđược,cô phải kéo dài thời gian chờ Hoắc Cửu Thần đến cứu:
" Anh nói dối! Buông ra, tôi không phải vợ hắn ta!"
Hắn ta vẫn nhất quyết kéo cô đi.
Người phụ nữ đang sợ hãi bên cạnh giữ lấy tay kia của cô:" Anh này! Anh nói anh là chồng cô ấy vậy cô ấy tên gì ạ!"
Tên bặm trợn kia nhìn thấy cô gái đó muốn cứu Hạ Tiểu Vân thì cười khẩy:" Việc gì phải nói với cô!"
Hạ Tiểu Vân :" Xin mọi người hãy giúp tôi với.
Tôi là vợ Thống Đốc Hoắc Cửu Thần, Hạ Tiểu Vân đây.
Xin mọi người tin tôi! "
Cũng nhiều người nghĩ cô thần kinh nên nói vớ vẩn.
Cũng có nhiều người hiếu kì lên mạng tra thử.
Nhìn thấy Hạ Tiểu Vân giống y chang với vị phu nhân Thống Đốc thì chỉ vào cô hét lớn.
" Cô ấy chính là Thống Đốc phu nhân!"
Tên kia có chút không kiên nhẫn, nghe đến đó cũng bắt đầu sợ hãi.
Chẳng lẽ người con gái này thật sự là vợ của Thống Đốc Quân.
Hạ Tiểu Vân :" Giúp tôi với, chồng tôi đang tới đây rồi!"
Mấy người kia tin tưởng rằng cô là vợ Thống Đốc rồi nên lao đến đẩy tên kia ra khỏi cô.
Sức của một người không thể bằng nhiều con người hợp lại nên tên đó đã bị tách ra khỏi Hạ Tiểu Vân.
Nhục nhã quá cộng thêm sự lo sợ Hoắc Cửu Thần nên tên đó bỏ chạy ra khỏi đó.
Hạ Tiểu Vân thoát được tên đó thì cảm ơn rối rít những người xung quanh.
Cô gái kia nhìn cô từ trên xuống dưới, quần áo lấm lem bụi đất, mặt mày nhợt nhạt, đầu tóc rối bời thì không khỏi xót xa :" Tội cho cô quá phu nhân! Hay cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi chân tay cho mát đi!"
Hạ Tiểu Vân đồng ý rồi vào nhà vệ sinh ở sảnh rửa mặt.
Cô ngắm nhìn bản thân trong gương thấy mình nhợt nhạt quá.
Số cô sao lại lận đận như thế! Hết cái xấu này đến cái xấu khác ập đến.
Đang lau mặt thì cô nghe thấy tiếng động láo nháo ngoài kia càng lúc càng to.
Bước ra ngoài thấy Hoắc Cửu Thần sừng sững đứng giữa hai hàng quân sĩ.
Cặp mày kiếm của hắn vẫn nhíu chặt, mắt dáo dác nhìn ngó tìm kiếm.
Hạ Tiểu Vân nhìn thấy hắn cứ như bao nhiêu là sự tủi thân ồ ạt kéo đến.
Mặc kệ bao nhiêu con mắt ở đây cô lao về phía hắn nhảy vào lòng hắn má khóc to.
Hoắc Cửu Thần lúc này đôi mày mới dãn ra được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm ra lệnh trở về với các quân sĩ rồi ôm cô ra ngoài.
Ngồi trên trực thăng cô im lặng nằm trong lòng hắn.
Chỉ lẳng lặng cảm nhận sự an toàn dần dần hồi lại trong cơ thể.
" Bà xã! Em đừng có cạ đầu vào ngực anh nữa.
Trên trực thăng anh cũng có thể đấy."
Hoắc Cửu Thần nói khẽ trên đỉnh đầu cô.
Hạ Tiểu Vân nghe thấy vậy ngồi thẳng dậy đánh nhẹ vào tay anh :" Anh còn đùa được! Tự nhiên nói vớ vẩn gì thế !"
Hoắc Cửu Thần bật cười.
Hắn lại ôm cô hôn vào chóp mũi cô:" Thấy không khí yên lặng, anh trêu em một chút thôi!"
Cô xì một tiếng rõ dài rồi cũng cười cười dụi đầu vào ngực anh.
" Con gái biết em làm nũng anh như vậy sẽ ghen tị vì em chiếm chỗ của nó đó!"
Hạ Tiểu Vân cũng cười cười:" Vốn dĩ chỗ đó là của em!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...