Tuy rằng trời hạ trận đại tuyết, nhưng đã gần tới cửa ải cuối năm, mọi người đều phải đi mua đồ tết, họp chợ lần này vẫn là thập phần náo nhiệt.
Thời tiết lại lạnh, người đi đường đương nhiên muốn ăn bát mì sợi nóng hầm hập, sắp ăn tết rồi, nhân gia cũng bỏ được mấy văn tiền ăn bát mì nóng ăn cho đỡ thèm, cho nên mấy ngày này sinh ý tiệm mì của Tiểu Đào không tồi, khách nhân ra vào không hết.
Tâm tình Hoắc Trầm cực tốt, đại thiết chùy trong tay tựa hồ càng trở nên nhẹ nhàng, đương đương vài cái là có thể đập bẹp một khối sắt nóng. Sắp ăn tết, người tới mua thiết khí đa số đều mua đồ dùng trong bếp, nồi sắt, xẻng xào đồ, muỗng ăn, dao phay đều bán rất chạy.
Thời điểm Hoắc Trầm làm nghề nguội động tác cũng rất nhanh, nhưng vừa có khách nhân vào tiệm, đến mua hàng trả tiền động tác liền chậm xuống, ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ cách vách, nhìn tiểu nương tử đang bận rộn bên tiệm mì.
Hắn cảm thấy Tiểu Đào thành thân xong lại càng xinh đẹp, trước kia chưa thành thân hắn thấy Tiểu Đào giống như một bông hoa đào thơm thơm xinh đẹp, mà hiện tại, nhìn thế nào cũng giống như quả mật đào chín thơm mọng nước. Có người đến chợ thấy trước cửa tiệm rèn có dán chữ hỉ, liền sẽ hỏi một câu: " Đại Trầm, ngươi thành thân a?"
Lúc này, hắn sẽ đặc biệt tự hào, đặc biệt thỏa mãn trả lời: " đúng vậy, Điền Đào bây giờ là tức phụ nhà ta, mọi người muốn ăn mì liền sang bên cách vách đi, sang năm tiệm mì nhà ta sẽ không mở nữa. Ta kiếm tiền dưỡng gia, không để tức phụ ta chịu khổ."
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người ở đấy liền ồn ào. Có người nói: " Điền Đào là gả cho nam nhân tốt a, bây giờ chỉ cần đi theo thợ rèn hưởng phúc thôi."
Cũng có người nói: " không cho Tiểu Đào mở tiệm mì buôn bán thì có gì là bản lĩnh, nếu là sang năm, bởi vì hoài nhi tử không mở được tiệm mì, ta đây mới phục thợ rèn ngươi bản lĩnh đấy."
Mọi người liền cười ha ha, Hoắc Trầm cũng cười theo họ. Hắn không dám đảm bảo qua năm liền có thể làm Tiểu Đào nhà hắn có thai, nhưng hắn sẽ âm thầm nỗ lực hơn nữa.
Tiểu Đào ở cách vách, kì thật cũng nghe được mấy lời vui đùa của mọi người,nhưng nàng là tân nương mới gả, đương nhiên là xấu hổ không dám nói câu gì, chỉ coi như không nghe thấy gì. Bất quá khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
Qua buổi trưa, người đi họp chợ dần dần vãn đi. Hoắc Trầm nhìn án thượng dài bên kia chỉ còn sót lại hai cái nồi sắt, tráp đựng tiền tràn đầy tiền đồng, cảm thấy mĩ mãn đóng cửa lại, đến tiệm mì cách vách đi ăn cơm trưa.
Tiểu Đào làm cho hắn một chén mì to, lại cố ý cắt cho hắn thật nhiều thịt để lên trên chén mì. Bên cạnh có một khách nhân cũng đang ăn mì, không biết quan hệ của họ, thấy Tiểu Đào làm như vậy liền cau mày nói: " cũng mì thịt kho như nhau, tại sao mì của ta ít thịt như vậy, mà hắn lại có nhiều thịt như vậy, mà mì của hắn cũng nhiều hơn của ta, chẳng lẽ mì của hắn còn đắt hơn của ta 2 văn tiền?"
Hoắc Trầm cười hắc hắc, hơi có chút đắc ý: " ta không chỉ có ăn chén mì to hơn của ngươi, hơn nữa cũng không phải trả tiền, bởi vì ta là nam nhân của nàng."
Khách nhân kia thấy Tiểu Đào xinh đẹp mỹ lệ, lại một mình bán mì vốn định nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi của nàng. Giờ phút này thấy trượng phu của nàng giống như con gấu ngồi đây, liền trợn mắt câm mồm lại cũng không dám nói loạn cái gì. Tiệm mì khách nhân không nhiều, Tiểu Đào cũng tự làm cho mình một chén mì rau, cùng Hoắc Trầm ngồi ở bàn bát tiên bồi hắn ăn mì.
Hoắc Trầm ăn nhanh, ăn ngấu nghiến một lát liền đem một chén mì lớn ăn xong, bưng nước dùng trong chén mì lên uống cạn, an vị ngồi cạnh Tiểu Đào lẳng lặng nhìn nàng ăn mì.
Tiểu Đào bị hắn nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, liền đẩy tay hắn, nhỏ giọng nói: " đừng nhìn ta, nếu mệt liền đi hậu viện nằm một lát, đây là tiệm mì, không phải phòng bếp, còn có người ở đây đấy."
Hoắc Trầm nhìn ba khách nhân trong tiệm, nhân lúc họ không chú ý, lặng lẽ cầm tay Tiểu Đào: " lát nữa chờ họ ăn nàng liền đóng cửa tiệm đi, đã mệt mỏi nửa ngày rồi, trở về nghỉ trưa, ngủ một giấc."
" được, ta đã biết, chàng đi nhanh đi."
Tiểu Đào ngượng ngùng đem tay nhỏ rút ra đỏ mặt nhìn hắn.
Nhìn nương tử đỏ mặt, Hoắc Trầm thật muốn hôn lên một cái, chính là đang ở ngoài lại có người nhìn, thật sự làm hắn không dám làm. Không có biện pháp, chỉ có thể lưu luyến không rời trở lại tiệm rèn.
Ăn no Hoắc Trầm càng có nhiều sức lực không có chỗ sử dụng, liền vung đại chùy lên, vui sướng rèn sắt. Rất nhanh, một cái dao phay liền đánh thành. Hắn dùng kìm sắt kẹp dao phay, ném vào thùng nước tôi lạnh dao, dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua một người ngoài cửa.
Hoắc Trầm ngẩng đầu nhìn đi qua,hỏi: " ngươi muốn đánh cái gì?"
Đứng trước cửa là một nữ nhân gầy yếu, trên mặt khô vàng, xương gò má nhô cao lồi ra, hốc mắt có chút phát xanh, khuôn mặt đều là vẻ u sầu. nàng co quắp xoa tay, ánh mắt có chút lập lòe. Giương mắt nhìn Hoắc Trầm, liền cắn môi cúi đầu rất nhanh sau đó lại chưa từ bỏ ý định ngẩng đầu tiếp tục nhìn hắn.
Hoắc Trầm có chút buồn bực, người này hắn thấy không bình thường gì cả, không giống với khách nhân tới đây mua hàng.
Chẳng lẽ người này tới đây mua nhưng... không có tiền?!
" ngươi rốt cuộc muốn đánh cái gì? Ta chỗ này trừ bỏ nồi sắt, hiện tại không có sẵn thiết khí khác, ngươi nếu muốn cái gì có thể nói với ta, họp chợ lần sau tới đây lấy hàng là được."
Nữ nhân đem bàn tay nắm chặt, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, run giọng nói: " Đại Trầm ca, huynh không nhớ ta sao? ta là Tiểu Như là vị hôn thê của huynh."
Hoắc Trầm trừng lớn hai mắt, cứng đờ nhìn mặt nữ nhân kia, từ đầu đến chân lại nhìn một lần.
" Đại Trầm ca, ta biết, ta không nên đến tìm huynh, chính là hiện tại thật sự là...." không chờ Mông Như đem lời nói nói ra hết, Hoắc Trầm liền trầm thấp rống lên: " CÚT! Cút càng xa càng tốt, cút nhanh khỏi nhà ta."
Vừa nhìn thấy bộ dạng tức giận trừng mắt của Hoắc Trầm, Mông Như cúi đầu khóc nức nở: " Đại Trầm ca, ta rất xin lỗi huynh. Coi như tất cả lỗi sai đêì là của ta, nhưng chung quy ở giữa cũng có chút tình cảm lúc trẻ. Mấy năm nay, thật ra ta vẫn luôn nhớ thương đến huynh, huynh khẳng định cũng không quên được ta đúng không, ta không cầu có thể..."
Hoắc Trầm không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào từ nữ nhân này nữa, nổi giận nói: " ngươi nếu còn ở đây nói hươu nói vượn, ai không quên được ngươi? Nếu không phải vì ngươi, cha mẹ ta sao lại có thể buông tay ra đi uất ức như vậy, ta cùng với ngươi thù không đội trời chung. Đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nữa, nếu không, đừng trách thiết chùy này không có mắt."
Hoắc Trầm không hề để ý tới nàng ta, xoay người cầm lấy đại thiết chùy, ở thiết châm hung hăng gõ một cái xuống, Mông Như sợ tới mức thân thể run lên, rụt cổ chạy nhanh ra ngoài.
Hoắc Trầm há mồm thở hổn hển, vung đại thiết chùy lên, lại trên thiết châm thượng hung hăng gõ xuống. Nếu như 8 năm trước Mông Như tới tìm hắn khi cha nương mới qua đời, hắn thực sự có khả năng chô nàng một thiết chùy vào đầu.
Chính là hiện tại không thể, đã qua 8 năm, tâm tình hắn bình thản không ít, cũng học được cách kiềm chế cảm xúc của bản thân. Huống chi, trước khi lâm chung nương đã dặn dò hắn, không cần đi báo thù, mong hắn sinh sống thật tốt, tìm một cô nương tốt cưới vào cửa, sinh nhi dục nữ, đem cháu trai cháu gái tới cho cha nương nhìn xem, bọn họ mới có thể yên tâm.
Cho nên Hoắc Trầm đã trở lại Đại Doanh trấn cũng không có tìm Mông gia trả thù. Tựa như đã quên đoạn chuyện cũ này vậy, sống một cuộc sống yên bình tĩnh lặng. Hơn nữa, hắn hiện tại có Tiểu Đào, không thể vì chút xúc động mà liều mạng, hắn là nam nhân của Tiểu Đào, hắn muốn chăm sóc cho nàng cả đời.
Nghĩ đến Tiểu Đào, Hoắc Trầm bỗng nhiên giật mình, Tiểu Đào đâu? Nầng có nghe được chuyện lúc nãy không, có thể hiểu lầm cái gì hay không?
Hoắc Trầm ném thiết chùy, hướng sang bên cạnh nhìn, sợ tới mức chân đều mềm nhũn. Tiểu Đào đang đứng ở cửa thông giữa hai gian phòng, yên lặng nhìn hắn.
" Tiểu Đào, nàng nhìn thấy rồi?" Hoắc Trầm ngốc lăng hỏi.
" ừ." Tiểu Đào nghiêm túc gật đầu.
Trong lòng Hoắc Trầm mãnh liệt nhảy dựng lên, hoang mang bất ổn. Hắn xoa xoa mắt, cẩn thận qua sát biểu tình trên mặt Tiểu Đào, phát hiện tiểu nương tử khuôn mặt luôn luôn ửng hồng, giờ phút này trở lên tái nhợt, hai mắt cũng trở lên ảm đạm không còn long lanh thủy khởi như ngày thường, sắc mặt ngưng trọng, một chút cũng không vui.
Hoắc Trầm sợ hãi, bước nhanh tới bên người Tiểu Đào, cầm lấy tay nàng: " Tiểu Đào, không phải như nàng ta nói đâu, nàng đừng tin, ta mới không có nghĩ đến nàng ta đâu, nàng ta căn bản không phải vị hôn thê của ta, ta không có vị hôn thê nào cả, chỉ có nương tử của ta thôi. Nàng là nương tử của ta, Tiểu Đào, nàng phải tin tưởng ta, được không?"
Trong lòng Tiểu Đào rất khó chịu, thấy Hoắc Trầm khó chịu nàng cũng thấy đau lòng thay hắn. Chuyện cũ đã qua nhiều năm như vậy, giờ phút này bị người ta nhẫn tâm xé mở, nhớ lại cha nương chết thảm như thế nào, hắn khẳng định thương tâm đi.
" Đại Trầm ca, chàng đừng hiểu lầm, ta đương nhiên là tin tưởng chàng." Tiểu Đào ôn nhu nói.
Hoắc Trầm lúc này mới thở dài một hơi, vui mừng cười nói: " Tiểu Đào, nàng thật tốt! Vừa nãy làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng nàng...nàngg tức giận."
Tiểu Đào rút khăn tay từ trong tay áo ra, giơ tay lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương của hắn: " ta làm sao phải tức giận đâu, ta là sợ chàng khổ sở, cho nên đến đây nhìn một cái."
Hoắc Trầm vừa vui mừng lại có vài phần thống khổ: " nếu cha nương còn sống thì tốt rồi, nhìn thấy ta có nương tử tốt như nàng, bọn họ không biết sẽ cao hứng đến mức nào đâu."
" tính tiền." Khách nhân trong tiệm mì hô to, Tiểu Đào nhéo nhéo lên tay Hoắc Trầm, xoay người lại, đi sang tiệm mì lấy tiền. Hoắc Trầm cũng trở lại tiếp tục làm việc, lần này cũng không có làm nhanh chóng như vừa rồi, trong đầu hiện lên từng hình ảnh của 8 năm trước, nhớ tới cha nương vui vẻ giúp hắn đính thân, còn nói muốn sớm ôm tôn tử. Sau đó, Mông Như chạy theo tên bán tiên xem bói, đem cha nương tức giận. Sau họ lần lượt từng người ra đi, bản thân lại rời quê hương học nghệ.
Khách nhân trong tiệm mì đều đi cả, Tiểu Đào lấy khăn lau khô bàn rồi khóa cửa lại, nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ thấy Hoắc Trầm một chút cũng không có gõ thêm được cái nào, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ cái gì đấy, liền cũng không quấy rầy hắn thêm, xoay người đi về phía hậu viện.
Hoắc Trầm máy móc như cũ mà giơ thiết chùy, chỉ là động tác chậm rì rì, không làm việc như bình thường, cả một buổi trưa cũng chỉ có đánh được hai cái dao phay. Lúc hắn lấy lại tinh thần, thời điểm đi vào tiệm mì tìm Tiểu Đào, phát hiện ra Tiểu Đào đã sớm không có ở đây.
Người Hoắc Trầm run lên, thầm nghĩ hỏng rồi, nếu Tiểu Đào thấy bộ dạng thất thần của hắn, có thể nàng sẽ nghĩ hắn đang nhớ tới nữ nhân kia.
Hắn vội vàng đóng cửa tiệm rèn lại, bước nhanh tới hậu trạch, thấy trong bếp đã nhóm bếp, Tiểu Đào đang ngồi trước bếp thêm củi.
Nàng hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm ngọn lửa, lại không có phát hiện ra lửa cháy quá lớn đã bén theo củi cháy gần tới giày, Hoắc Trầm vội vàng chạy tới, đã thanh củi kia vào trong lòng bếp.
Hắn ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn Tiểu Đào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...