Đại Thiếu Trở Về

Lúc Khương Tú vừa mới vào trại tạm giam, người đại diện của cô ta và luật sư của cô ta thường xuyên đến thăm cô ta, còn mang đến cho cô ta rất nhiều tin tức ở bên ngoài, mà mấy tin tức này, cũng khiến cho cô ta cảm thấy an ủi phần nào.

Nhưng mà mấy ngày nay, những người này đều biến mất.

Hiện tại cuối cùng có người tới đây…. Khương Tú vui sướng theo sát cảnh sát đi ra ngoài, lại hỏi: “Người tới là ai?”

“Là người đại diện của cô.” Cảnh sát cũng không gạt.

Khương Tú nghe thấy đáp án này, trong lòng buông lỏng, lại hơi tức giận.

Cô ta bị nhốt ở trong trại tạm giam, người đại diện thế nhưng không thường xuyên đến thăm cô ta! Còn có cha mẹ cô ta và mẹ Bành, miệng thì nói thích cô ta như thế nào, kết quả một lần cũng không hề tới….

“Khi nào thì tôi có thể ra ngoài?” Khương Tú vừa nhìn thấy người đại diện của mình, liền vội vàng hỏi han.

Sắc mặt người đại diện của Khương Tú khó coi, không nói được một lời.

Khương Tú chú ý tới sắc mặt của người đại diện, trong lòng trầm xuống, chờ cảnh sát ở bên cạnh rời đi, mới hạ thấp thanh âm, môi run rẩy hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Khương Tú, Bành tổng bảo cô không được nói lung tung, chờ cô đi ra ngoài, vẫn còn có thể làm minh tinh, nếu cô nói những lời không nên nói, những việc xấu mà cô đã làm, bảo đảm cả nước đều biết.” người đại diện thở dài. Năm nay Khương Tú đã hai mươi sáu, đã xuất đạo tám năm, bên Tinh Duyệt có không ít chuyện xấu của cô ta.

“Hắn là có ý gì?” Khương Tú cả kinh hỏi : « Còn nữa, cái gì mà chờ tôi đi ra ngoài ? »

« Chuyện cô trốn thuế đã bị làm ầm ĩ lên, Tinh Duyệt không có cách để đưa cô ra ngoài. » Người đại diện nói.

Cả người Khương Tú căng thẳng, khớp hàm run lên. Trong giới giải trí trước kia có người trốn thuế mà phải ngồi tù, hiện tại chuyện cô trốn thuế bị điều tra ra, chẳng lẽ cô phải ngồi tù sao ? « Việc này Tinh Duyệt cũng không sạch sẽ gì, Bành tổng rốt cục có ý gì ? »

« Bành tổng cũng không muốn như vậy, ai kêu cô đắc tội với Cố Ngôn Tử. » Người đại diện thở dài : « Lúc trước cô tìm Cố Ngôn Tử gây phiền toái, tôi cũng đã khuyên cô, nhưng cô không nghe. »

« Cố Ngôn Tử chẳng qua chỉ là một biên kịch nhỏ ! »

« Nhưng hắn có Trịnh Gia Hòa làm chỗ dựa. » Người đại diện nói : « Tôi không hiểu được, người ta cũng đã chia tay với Bành Tĩnh Hoằng rồi, cô làm sao còn cứ theo dõi hắn không tha ? »

Khương Tú há miệng thở dốc, không nói ra lời.


Nếu trong đầu Bành Tĩnh Hoằng không phải toàn bộ là Cố Ngôn Tử, lần đó bị cô ta hạ thuốc mới chạm vào cô ta sau này cũng không chạm vào cô ta nữa, còn muốn chia tay với cô ta, cô ta còn cần tìm Cố Ngôn Tử phiền toái sao ?

Cô ta chính là muốn cho Bành Tĩnh Hoằng biết, Cố Ngôn Tử không tốt như hắn nghĩ.

« Trịnh Gia Hòa…. Sao có thể giúp hắn ? » qua thật lâu Khương Tú chỉ có thể hỏi một câu như vậy.

« Ai biết được, đại khái là hắn thực thích Cố Ngôn Tử. » Người đại diện nói.

« Sao cứ một người rồi tới hai người đều thích Cố Ngôn Tử, hắn có cái gì tốt ? » Khương Tú nói, nước mắt lập tức chảy ra.

Cô ta biết cô ta đã xong rồi.

Nữ minh tinh và nam minh tinh không giống nhau, nam minh tinh lớn tuổi, còn có thể nghĩ cách thay đổi hình tượng đi đóng phim hành động, nữ minh tinh lớn tuổi dung mạo không còn… chẳng lễ muốn cô ta đi diễn mẹ chồng chanh chua sao ?

Ngồi tù ! ở trong lao  nghỉ ngơi hai năm, những mĩ phẫm sang quý mà cô ta đã sử dụng trên mặt, còn có thể còn lại gì ?

Nhưng cô ta không thể không đồng ý.

Thủ đoạn của cha Bành, cô ta vẫn biết.

Nếu cô ta ngoan ngoãn, qua mấy ngày gió êm sóng lặng, cha Bành sẽ đồng ý đưa cô ta ra ngoài, nhưng nếu cô ta thật sự đối nghịch với cha Bành…. Đến lúc đó chỉ sợ chỉ có thể ở trong tù.

« Cha mẹ tôi đâu ? » Khương Tú hỏi.

« Cô yên tâm, Bành tổng chăm sóc bọn họ rất tốt. » người đại diện nói.

Khương Tú nghe thấy lời này, chỉ sợ cha mẹ mình bị cha Bành dùng tiền thu mua.

Cô có thể hiểu được, thế nhưng lúc này, thực có chút thương tâm.

Đương nhiên, cô ta vẫn hối hận nhiều hơn.


Cô ta vẫn nghĩ, tìm Bành Tĩnh Hoằng là lựa chọn tốt nhất của cô ta. Có thể vào nhà giàu có, chở thành bà chủ của Tinh Duyệt, sau đó có thể giúp cho sự nghiệp của cô ta phát triển rất tốt, mà bởi vì tính hướng của Bành Tĩnh Hoằng, cha Bành mẹ Bành sẽ càng khoan dung với cô ta nhiều hơn.

Kết quả, mọi chuyện thế nhưng phát triển tới bước đường này !

Cô ta nếu không khăng khăng với Bành Tĩnh Hoằng, mà tìm một người khác, cho dù tìm Tôn Minh Nghĩa, cũng sẽ không rơi vào nông nỗi như bây giờ….

Khương Tú nghĩ nghĩ, khi người đại diện rời đi, gọi người đại diện lại : « Chị…. Kêu Tôn Minh Nghĩa đến thăm tôi. »

Bạn tốt của Bành Tĩnh Hoằng Tôn Minh Nghĩa thích Khương Tú, việc này người đại diện vẫn biết, cũng biết Khương Tú có quan hệ rất tốt với Tôn Minh Nghĩa, nghĩ nghĩ liền đồng ý.

Chuyện của Khương Tú, Cố Ngôn Tử đều biết, mà dựa theo tình huống hiện tại, Khương Tú dù thế nào cũng phải ngồi tù vài năm.

Hắn cũng không đồng tình với Khương Tú.

Đã làm sai chuyện, khẳng định phải trả giá cho những chuyện mình đã làm.

Gần đây hắn kỳ thật rất bận rộn.

Buổi sáng mỗi ngày thức dậy, phải làm bữa sáng, sau đó đi đoàn phim, hoặc là đi tới chỗ phòng làm việc mới của hắn đang sửa sang, giữa trưa tiếp tục nấu cơm, buổi chiều thì viết văn trên mạng, buổi tối còn phải sửa chữa kịch bản của nhân viên.

Nếu không bị cha dẫn theo hai năm, sau khi hắn rời nhà trốn đi đem những thói quen trong lúc này sinh ra kiềm nén lại, hắn chỉ sợ là làm không hết nhiều công việc như vậy.

Đương nhiên, hắn có thể làm nhiều việc như vậy, cũng có liên quan tới Trịnh Gia Hòa.

Mỗi ngày nhìn thấy Trịnh Gia Hòa xử lý nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà nhàn hạ.

Buổi sáng hôm nay, Cố Ngôn Tử lại đi đoàn phim .

Bộ phim nay cũng đã gần quay xong, chỉ cần bổ sung thêm một số cảnh quay nữa, bởi vậy, thành viên đoàn phim mới tới đầy đủ, lúc này đang tụ lại nói giỡn, nhìn thật hòa thuận vui vẻ.


Cố Ngôn Tử nhìn thấy một màn như vậy cũng không kỳ quái, khiến cho hắn kỳ quái chính là… Điền Thịnh Đông thế nhưng mua đồ ăn vặt !

Cũng không phải là hạt dưa đậu phộng loại năm mươi đồng, có thể để cho người trong đoàn phim nhàn rỗi chưa tới giờ ăn trưa ăn một ít đồ ăn vặt, mà là loại đồ ăn vặt sang quý quả hạch rong biển thịt bò khô.

« Anh phát tài sao ? » Cố Ngôn Tử hơi kinh ngạc.

Dựa vào trình độ keo kiệt của Điền Thịnh Đông, theo lý tuyệt đối sẽ không mua những loại đồ ăn vặt này.

« Đúng vậy, phát tài. » Điền Thịnh Đông nói.

Cố Ngôn Tử tò mò.

« Chính là cái người đem kịch bản của chúng ta bán, hắn làm trái với điều khoản giữ bí mật của hợp đồng, cần bồi thường mười vạn, ngoài ra hắn làm trái với quy định của đoàn phim, đoàn phim có thể hủy hợp đồng với hắn, cũng muốn hắn bồi thường tổn thất gấp đôi cho đoàn phim. »

Người nọ sau khi hủy hợp đồng, bọn họ một lần nữa cần tìm người quay phim, khoản tổn thất này đương nhiên là muốn người kia bồi thường, mà hắn nói tổn thất nghiêm trọng như vậy, trực tiếp muốn người kia bồi thường năm mươi vạn.

Đây không phải là kiếm được một khoản rồi sao.

Điền Thịnh Đông nói tất cả mọi chuyện ra, Cố Ngôn Tử nhếch mày : « Hắn lấy ra được sao ? » nếu trong nhà người nọ có tiền, khẳng định sẽ không làm chuyện bán đứng kịch bản, mà bên Khương Tú mua kịch bản, có thể cho mấy vạn đã là tốt rồi, thậm chí sau khi hắn vào Tinh Duyệt làm thực tập sinh, có thể sẽ không có lương.

Dưới tình huống này, hắn hẳn là không có tiền bồi thường ?

« Tinh Duyệt đưa giúp hắn, thế nhưng chẳng qua là cho hắn mượn, sau này hắn phải trả. » Điền Thịnh Đông nói. Các phương diện khác của người nọ kì thật  cũng chỉ bình thường, lúc ấy nếu không phải Vạn Chí Minh diễn vài nam chính đề cử, Điền Thịnh Đông sẽ không chọn hắn làm nam phụ : « Đoàn phim của chúng ta cũng không cho hắn nhiều tiền, nhưng cũng không khiến hắn thiệt thòi gì, mọi người dạy hắn không ít thứ, hắn cứ như vậy bán đoàn phim chúng ta, thật xứng là loại lang tâm cẩu phế. Ngày sau qua không tốt, cũng thật xứng đáng. »

« Thực tập sinh của Tinh Duyệt… thực vất vả còn không có tiền. » Cố Ngôn Tử hơi đồng tình với người này.

« Người nào làm thực tập sinh mà không vất vả lại có tiền ? » Điền Thịnh Đông nói.

Điều này cũng đúng…. Cố Ngôn Tử bóc một bịch rong biển ra, trong chốc lát lền ăn xong.

Điền Thịnh Đông hơi đau lòng, vì làm cho mình dễ chịu, hắn cũng cầm một túi ăn : « Lập tức được hơn năm mươi vạn, chúng ta có thể tuyên truyền một chút, còn có thể làm tiệc hơ khô thẻ tre.

Nghe cách nói của Điền Thịnh Đông…. Lúc trước không định làm tiệc hơ khô  thẻ tre sao ?

Có thể, chuyện này Điền Thịnh Đông có thể làm !

Cố Ngôn Tử không biết nói gì : « Nếu thiếu tiền, có thể lấy ở chỗ tôi một chút… »


« Khoản tiền sau này đa phần cũng phải đưa cho cậu. » Điền Thịnh Đông nói, bộ phim này, chính hắn đầu tư một trăm vạn, hơn nữa hắn là người sản xuất, tiền lời của bộ phim này, hắn có thể lấy không ít.

Nhưng Cố Ngôn Tử nếu bỏ thêm đầu tư, hắn có thể lấy ít đi, còn không bằng tiết kiệm một chút.

Đương nhiên, những khoản chi tiêu tất yếu hắn sẽ không tiết kiệm.

Lúc Cố Ngôn Tử và Điền Thịnh Đông ăn đồ ăn vặt, diễn viên của đoàn phim, cũng đều cảm kích ăn đồ ăn vặt.

Bọn họ kỳ thật không thiếu một chút đồ ăn này, nhưng có thể khiến cho người sản xuất móc ra mới khách… cảm giác rất có thành tựu.

Điền Thịnh Đông thừa dịp mọi người đang diễn, lấy điện thoại lên mạng tra xét, sau đó liền xác định địa điểm tiệc hơ khô thẻ tre của đoàn phim : « Tiệc hơ khô thẻ tre chúng ta đi phụ cận ăn tiệc búp phê, nơi đó có thể tự ăn lẩu hoặc là tự nướng thịt, giữa trưa ngày mai chúng ta sẽ đi qua, đến lúc đó mọi người muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, đều đủ ! »

Tìm nhà hàng ăn cơm, một bàn rượu thịt dù sao cũng hết hơn một ngàn, mỗi người cũng phải hơn một trăm đồng, tiệc đứng ở nhà hàng kia buổi trưa mỗi người chỉ mất 88 đồng, bọn họ nhiều người hẳn là có thể ăn đủ…. Tương đối càng có lời hơn.

Thành viên đoàn phim cũng không biết ý tưởng của Điền Thịnh Đông, đều hoan hô vui mừng.

« Cố thiếu, cậu có đi hay không ? » Điền Thịnh Đông hỏi Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử không hề do dự từ chối.

Giữa trưa hắn còn phải đem cơm cho Trịnh Gia Hòa.

Nghĩ như vậy, Cố Ngôn Tử liền nhìn nhìn thời gian, liền phát hiện thời gian không còn sớm.

Lúc này hắn ở bên ngoài, lười trở về nấu cơm, quyết định tìm nhà hàng đóng gói hai phần đồ ăn, sau đó đi tập đoàn Minh Lợi.

Tiếp tân của tập đoàn Minh Lợi đã sớm quen mặt Cố Ngôn Tử, căn bản không ai ngăn cản hắn, Cố Ngôn Tử thuận lợi lên lầu, đi tới văn phòng làm việc của Trịnh Gia Hòa.

Sau đó…. Liền nhìn thấy trợ lý của Trịnh Gia Hòa ngăn cản một người.

Thư kỳ và trợ lý bên người Trịnh Gia Hòa khoảng hai mươi ngươi, trong đó có nam có nữ, phần lớn đều thực trẻ tuổi, mà lúc này, một nam một nữ trợ lý đang ngăn cản một nam nhân ba mươi tuổi, diện mạo anh tuấn.

Nhìn ăn mặc của  người này, hẳn là nhân sĩ cuộc sống giàu có thành công, cũng không biết sao lại xuất hiện ở đây, lại bị thư ký ngăn cản.

Cố Ngôn Tử tò mò nhìn hắn một cái, liền tiếp túc đi tới mục tiêu của mình.

« Cố Ngôn Tử ? » Không nghĩ tới lúc này, người nọ thế nhưng kêu tên Cố Ngôn Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui