Đại Thiếu Gia Và Gái Hư
T/g: dạo này mần nhìu cv woa nên chắc sẽ đổi lịch đăng thành 2 ngày 1 chap.chúc các bạn đọc truyện zz
---oOo---
Nhỏ thức dậy sao hôm nay không nghe tiếng gõ cửa của Zen nhỉ? Nhỏ hơi thắc mắc nhìn lại đồng hồ
- OMG 8h20p!!!
Thế là nhỏ phải nghỉ học rồi. Bước vào WC vscn xong nhỏ bước xuống nhà. Mới sáng sơm là đã thấy chuyện không hay, không biết tên nào đang ngồi hiên ngang trươc phòng khách như người làm chủ. Thoáng bực mình nhưng nhỏ không để lộ, bước nhẹ nhàng xuống nhà
- Cô chủ muốn ăn gì?_ một nguời hầu hỏi
- Tôi không quen ăn sáng chị cho tôi một ly sữa được rồi.
Nhỏ ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn. Có một chút ngạc nhiên trên mặt, hắn hỏi
- Em là ai trong nhà này?
- Câu đó phải để tôi hỏi chứ!
- Anh là bạn trai của...
- Của mẹ tôi sao?
- Thì ra em là cô chủ nhà họ Trịnh.
- Thế thì sao nào? À mà này nếu là bạn trai của mẹ tôi thì nên xưng là bác mới đúng đừng có xưng hô anh em một cách ngọt ngào như vậy!
- Anh chúng ta đi thôi._Từ trên lầu vọng xuống một giọng nói. Đó là mẹ Hoàng Bảo. Bà bước xuống , hắn choàng tay qua eo của bà khiến nhỏ nổi da gà thực sự không thể hiểu tại sao bà lại chọn một người bằng tuổi con trai mình cơ chứ.
Nhỏ khẽ lắc đầu, lấy ly sữa định bước lên lầu
- Cô chủ không đi học sao?_ Zen bước từ cửa vào theo sau là mấy thằng đàn em. Mặc dù quần áo đã được chỉnh sữa lại nhưng vẫn còn hơi dơ như bước ra từ chỗ nào nhiều sình lầy
- Không tôi dậy trễ.
- Chỉ mới một ngày không kêu cô chủ dậy là không đi học luôn sao?
- Anh không cần mỉa mai tôi vậy đâu.
Zen định nói thêm gì đó nhưng điện thoại reo, hắn bắt máy nói gì đó ý như không cho nhỏ nghe, chỉ biết được câu cuối: "được rồi tôi tới ngay".
Hắn lên xe đi khoảng được 500m thì nhỏ bắt xe taxi
- Đuổi theo xe phía trước cho tôi
Nhỏ vốn hay tò mò chuyện gì càng bí ẩn thì nhỏ lại càng muốn phanh phui. Nên chuyện đuổi theo xe nguời khác là chuyện bình thường, lúc trước có một lần vì thấy người giống bạn mình đi với một thằng con trai là nhỏ đi xe ôm chạy theo lòng vòng báo hại là do nhìn nhầm mất mấy chục ngàn xe ôm xót quá!
Chiếc xe của Zen dừng lại trước một con hẻm khá tồi tàn. Hắn bước xuống len vào con hẻm, nhỏ cũng bước xuống đi theo hắn. Đi vòng vèo nửa ngày trời hắn cũng dừng chân trước một đám đàn em ở phía một thằng con trai nằm lăn lóc máu me đầy mình. Nhỏ nép vào một thùng giấy quan sát
- "Hàng trắng" là do Hoàng Bảo xử lí sao kêu tao?_ Zen hỏi xen lẫn bực tức
- Anh Bảo nói có chuyện nên kêu anh._ Một thằng trả lời
"Hàng trắng không lẽ là ma túy vậy còn do Hoàng Bảo xử lí thế là thế nào?"_ Nhỏ rối ren
- Được rồi, vậy có chuyện gì?
- Thưa anh thằng này dám ăn trộm trong kho hàng để đem bán.
- Vậy mà này cũng kêu tao đến xử lí à?_ Zen rút trong túi áo ra một khẩu súng giương lên chỉa thẳng vào đầu tên kia chưa kịp để hắn nài nỉ thì "đoàng". Máu me phun ra, nhỏ bụm miệng lại để không thốt lên.
- Lần sau nếu có như vậy thì làm ơn xử lí theo luật giúp tao đừng có lúc nào cũng gọi cho tao.
- Vâng.
Zen nhét súng vài túi áo lấy ra chiếc khăn lau tay rồi bước ra. Nhỏ hơi hoang man, tại sao cậu bé năm xưa lại thay đổi chóng mặt như vậy, nhưng rõ ràng đôi mắt ấy khi bóp cò súng nó đã khác đi rất nhiều, hay hắn đã gạt nhỏ nhưng ngoài nhỏ và cậu bé đó ra thì đâu ai biết chuyện này. Nhỏ rối ren, rồi còn chuyện của cậu. Nếu như lời Zen nói cậu lo phần ma túy thì Hoàng Nam sẽ là lo việc gì. Nhỏ lại nhớ đến câu nói của cậu: "... chống đối với mạng sống của mình." không lẽ ba nhỏ Trịnh Hoàng Duệ không phải là một người bình thường. Ôi trời càng nghĩ càng rối.
Khi đã chắc chắn rằng Zen đã đi khuất nhỏ mới đón taxi về nhà.
Nhỏ bước lên cầu thang, Zen chưa về. Nhỏ đến phòng thay vì mở cửa nhỏ lại đưa mắt về phía hai căn phòng của cậu và Hoàng Nam mà được cho là Cấm. Nhỏ tiến lại căn phòng thứ nhất có chữ Hoàng Bảo đã bị mờ nhạt chắc là phòng của cậu. Nhỏ xoay tay cầm, khác so với trí tưởng tượng của nhỏ nó không khóa mà căn phòng cũng không có gì khác một căn phòng bình thường. Căn phòng khá bụi có một chiếc bàn làm việc, một cái giường và một cái tủ đựng sách. Đồ đạc đã được dọn sạch duy chỉ có tủ sách là vẫn chưa đụng vào thì phải nó còn khá mới. Nhỏ quỳ xuống rút một quyển sách ra
- Á!
Nguyên cái tủ xoay lại để lộ ra một lối đi. Nhỏ bật đèn pin đi vào. Đi thẳng mãi cuối cùng cũng mở ra một cánh cửa. Một căn phòng như để nghiên cứu xung quanh trồng một loại cây có hoa rất đẹp_ cây anh túc. Vậy chuyện cậu buôn bán ma túy là chắc chắn rồi.
"Cạch"_ cánh cửa mở ra là cậu. Nhỏ hết biết xui rồi, nhìn dáo dác xung quanh rốt cuộc không có nổi một chỗ trốn
- Tiểu Băng?
Nhỏ cười hì hì đánh trống lảng
- em tưởng anh đi học chứ?
- Anh cũng tưởng vậy.
- Ờ tự dưng đói bụng quá em đi trước nhe.
Nhỏ chào tạm biệt rồi ba chân bốn cẳng định vọt lẹ nhưng đâu có dễ qua mặt cậu
- Em ở lại một chút đâu có chết đói.
Nhỏ cười nhăn nhở gật nhẹ đầu
- Em có biết đây là phòng gì không?
- Phòng của anh._ Nhỏ trả lời tỉnh queo
- Anh hỏi cái khác cơ?
- Anh nói gì em không hiểu! Thôi anh buông tay em ra đi._ Nhỏ vùng vằng giả ngơ
- Được vậy tại sao em lại vô phòng anh?
- Chỉ là tò mò thôi, còn chuyện xuống được tới đây là do trùng hợp nhưng mà cây anh túc này...
- Như em thấy thôi mọi thứ không khác đâu!
- Anh có bị nghiện ma túy không vậy?
- Em quan tâm anh ư?
- Với tư cách là em gái._ Nhỏ giải thích
Cậu nhếch môi cười nhạt. Cậu tiến tới gần nhỏ
- Anh đây rất muốn nghe em nói em là điệp viên vào đây chỉ là để lấy bằng chứng phạm tội của gia đình anh.
- Ý anh là sao?_ Nhỏ lùi lại thì cậu lại lấn tới
- Nếu như vậy thì chúng ta sẽ chẳng chảy cùng một dòng máu...
Nhỏ giơ ngón tay lên chặn miệng cậu lại
- Anh đừng có tiếng trước tiếng sau là lại như vậy. Mà nói cho anh biết em chẳng là điệp viên gì cả chỉ là muốn tìm hiểu về công việc của nhà mình thôi.
Nhỏ đẩy nhẹ cậu ra điều đó cũng đủ để tạo khoảng cách. Nhỏ bước ra, hôm nay thế là đủ rồi để lần sau nhỏ sẽ khám phá phòng Hoàng Nam.
************************************
3 ngày sau...
Một thời gian không ngắn cũng không dài đủ để nhỏ sắp đặt kế hoạch để không xui như lần trước. Nhỏ mở cửa phòng nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có Zen. Nhỏ mở cửa phòng Hoàng Nam nhỉ tưởng cách mở hầm bí mật sẽ giống của cậu nhưng bên trong không lấy một quyển sách. Nó được bày trí đơn giản như phòng cậu 1 bàn làm việc, 1 cái giường và 1 cái đồng hồ. Có thể chiếc đồng hồ này sẽ là chìa khóa để mở phòng bí mật. Nó đã ngưng hoạt động, nhỏ lấy cái ghế leo lên chỉnh kim đồng hồ. Khi kim đồng hồ chỉ 12h thì nguyên bức tường được xoay lại mở ra một cầu thang dài hun hút
- Mình quá good mà!_ Nhỏ tự hào
Nhỏ bật đèn pin đi xuống. Cầu thang dài kinh khủng, không biết một hồi leo lên nổi không nữa. Cuối cùng cũng hết cái cầu thang, nhưng hình như đã có ai ở đây sẵn đèn đã được mở. Ở giữa là thứ gì nhỏ không biết rất to hìn như là lò phản ứng hạt nhân.
- Chuyện đơn hàng con sẽ nhanh chóng thu xếp cho ba..._ Là giọng của Hoàng Nam. Hình như nhỏ không có duyên trong việc điều tra người khác lần trước thì bị cậu bắt gặp bây giờ thì gặp Hoàng Nam thật hết biết xui xẻo.
- Thôi thì gắn máy nghe lén tạm ở đây rồi về._ Nhỏ lầm bầm lấy trong túi ra 1 con chíp điện tử nhỏ gắn vào. Xong xuôi nhỏ phủi tay, nhân cơ hội Hoàng Nam không thấy thì vọt lẹ.
- OMG!!!_ nhỏ lỡ tay gạt phải một cái cần gì đó mở ra một lối đi nửa và hậu quả là nhỏ phải lăn lông lóc như quả bóng xuống hầm. Nhỏ đã có được một cái hôn mặt đất cực lãng mạn, và cái kết chi sự tò mò là nhỏ bị đập đầu xuống đất ngất đi mất.
Chiều...
Nhỏ mơ màng tỉnh dậy nhưng không phải ở dưới hầm mà là trên một cái giường êm ái. Bên cạnh Hoàng Nam đang nhìn nhỏ chằm chằm khiến nhỏ giật thót người
- Anh... anh..._ Nhỏ lấp bấp
Hoàng Nam giơ lên trước mặt nhỏ con chip của nhỏ đã cài lén
- Đây là gì?
- Em nào biết!_ Nhỏ giả ngơ
- Thứ này anh mới phát hiện cùng lúc với em đấy.
- Phải nó là của em._ Nhỏ giật lại, đành phải nhận tội thôi
- Tại sao em lại gắn nó vào phòng của anh?
- Tại em tò mò thôi_ nhỏ nhún vai
- Bước vào phòng Cấm em có biết đó là tội không?
"Trời ơi thật là xui xẻo mà chỉ vì một phút tò mò mà bây giờ mình đang bị làm khó dễ, không biết sẽ bị trừng phạt gì đây?"_ Nhỏ nghĩ bụng. Giương đôi mắt long lanh màu xám tro của mình lên chủ ý là muốn năn nỉ anh
- Anh Nam em chỉ lỡ tò mò thôi anh đừng mách ba nha._ Ngón tay thon dài để lên ngực Hoàng Nam khẽ vẽ nguệch ngoạc, nhỏ quên mất rằng cậu đã từng cảnh báo với nhỏ rằng hành động này có thể khiến bất cứ ai phát điên lên vì nhỏ
- Ưm..._ Nhỏ trợn tròn mắt, trong vài giây ngắn ngủi nhỏ đã bị cướp đi hơi thở. Hoàng Nam đè nhỏ vào tường hôn mãnh liệt như bao lâu nay kiềm nén đều phun ra hết. Nhỏ đẩy anh ra trong vô vọng. Hoàng Nam hết hôn lên môi nhỏ rồi lần xuống cổ trắng ngần của nhỏ
- Anh hai... ưm..._ Hoàng Nam bịt miệng nhỏ lại, hai tiếng "anh hai" này anh chẳng nghe lọt tai tí nào, anh không muốn nhỏ là em gái mình anh chỉ muốn nhỏ là người con gái của mình. Chỉ có nhỏ mới có thể khiến Hoàng Nam từ một con người lịch sự không thích thú với con gái như cậu mà phải như một con thú đói khát nhỏ.
Nhỏ chống đối không lại anh, hét cũng không được chỉ còn chiêu cuối mong rằng sẽ thành công
- Á!_ nhỏ đã lên gối đá vào "chỗ ấy" của Hoàng Nam khiến anh không thể nào không buông nhỏ ra
- Anh hai à cho em xin lỗi chuyện này không thể trách em được cũng là do anh quá ham muốn thôi. chúng ta là anh em không thể loạn luân được, với lại đó giờ em chỉ coi anh là anh trai em không hơn không khác_ nhỏ giải thích rối rít
- Em thích Hoàng Bảo?
- Không có!_ Nhỏ chối
- Được vậy anh sẽ chờ.
- Không được đâu anh à!
- tại sao lại....
- Thôi anh đừng nói nữa anh cần bình tâm lại, em cứ tưởng chỉ có Hoàng Bảo mới vậy ai ngờ cả anh nữa. Em đi đây._ Nhỏ kéo áo mình lên rồi bước ra khỏi phòng
- Anh biết là em đang nói dối
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...