Sáng sớm, những ánh nắng len lỏi qua khe lá phảng phất trên gương mặt của nhỏ. Khẽ cựa mình, nhỏ thức giấc. Cậu đã đi từ lúc nào, nhỏ đã được đắp thêm một lớp áo của cậu và dựa đầu vào chiếc balo cũng của cậu. Nhỏ thấy quyển tập của mình được để cạnh đó được mở ra có vài dòng chữ: "Tôi có việc bận cần đi gấp còn về chiếc điện thoại tôi không bắt cô đền đâu. À mà đêm qua rất tuyệt vời" với một khuôn mặt cười đểu cáng
- Tên này làm gì mình rồi?_ Nhỏ loay hoay thật ra cậu chưa làm gì nhỏ cả hù tí cho vui thôi
Chiếc xe BWM i8 dừng trước một nhà hàng, cậu không biết vì việc gì mà mới sáng sớm đã réo cậu đến đây (ngoài điện thoại bị mất ra cậu còn đeo đồng hồ thông minh Sony Smartwatch). Cậu bước vào có một người ra chào hỏi rồi dắt cậu đi đến một căn phòng riêng. Đẩy nhẹ cánh cửa vào đã thấy Hoàng Duệ và Hoàng Nam ngồi đó.
- Có chuyện gì mà ông về vậy chẳng phải có giao dịch gì đó ở Macao à?_ Cậu ngồi xuống ghế, ung dung hỏi
- Phải nhưng một người bạn thân của ta về nước ta cần phải gặp mặt họ
- Vậy có chuyện gì mà ba gọi cả hai tụi con đến thế?_ Hoàng Nam hỏi
- Ông ta có tiếng trong giới Mafia lời nói ông ta rất có trọng lượng. Và ta cần hợp tác với ông ta để nâng cao thế lực
- Cho nên..._ Hoàng Nam kéo dài ra
- Ông ta có 2 đứa con gái sinh năm 1 bằng tuổi các con, chúng ta định sẽ làm xui gia của nhau.
- Không được!_ Cậu phản kháng
- Con gái của họ nghe nói rất xinh đẹp lại học giỏi, đàn hát chơi cờ đều rất hay coi như tài sắc vẹn toàn, 2 con lấy họ cũng chẳng thiệt gì._ Hoàng Duệ không để ý gì đến cậu vẫn tiếp tục nói
- Thưa ba con có thể làm bất cứ chuyện gì nhưng... chuyện này thì không ba ạ._ Hoàng Nam đứng dậy lấy áo vest
- Tôi cũng vậy._ Cậu bước ra cửa
- Hai con chống đối ta sao? Từ đó đến giờ chưa hề có chuyện gì sao bây giờ, hay là..._ Hoàng Duệ kéo dài ra ông thừa biết hai đứa con trai của mình đang có chuyện gì. Hoàng Nam và cậu hai mắt nhìn nhau. Cậu hơi ngạc nhiên Hoàng Nam không bao giờ làm trái ý Hoàng Duệ bao giờ cậu thì còn có nhưng bây giờ lại vậy không lẽ là do...
"Cạch"_ Cánh cửa mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người. Một người đàn ông trung niên bước vào mặc áo vest thắt cà vạt rất lịch sự mặc dù đã khá già nhưng sự lịch lãm vẫn còn. Ông ta nở một nụ cười
- Thật xin lỗi tôi đến trễ
- Không sao đâu Đông Phương. Lâu rồi không gặp vẫn như xưa không khác tí nào._ Hoàng Duệ đứng dậy tay bắt mặt mừng với ông ta. Cậu và Hoàng Nam sau cái chau mày của ba mình cũng ngồi xuống ghế
- Haha không đâu đã già hơn rất nhiều
- Thế con gái ông đâu?_ Hoàng Duệ hỏi
- Tụi nó đến sau
Cánh cửa lại mở ra, một cô gái với chiếc đầm hồng trễ vai mái tóc dài ngang vai xoắn lọn nhẹ, nở một nụ cười
- Ba à chị con không tới chị con nói không thích cuộc hôn nhân này._ Cô gái vịn vai ba mình dịu dàng nói
- Cái con nhỏ này!_ Đông Phương trách móc quay sang Hoàng Duệ
- Thật thứ lỗi
- Không sao ta còn nhiều cơ hội gặp mặt mà bọn trẻ bây giờ thật là con trai tôi cũng thế đấy
Hoàng Duệ cười nói không hề thấy sắc mặt cậu và Hoàng Nam thay đổi
- Cô là..._ Cậu và Hoàng Nam cùng lên tiếng (ai vậy ta ;? ;? ;? cmt coi đúng không nhe ^^)
*************************************************
QUAY LẠI NHỎ...
Nhỏ thu dọn đồ đạc quải balo cậu lên, đeo túi chéo rồi chạy thục mạng đi làm. Hôm nay CN nhỏ không phải đi học nhưng mà làm việc gấp đôi. Chạy đến quán cafe Dream, nhỏ đẩy cửa vào để balo cậu lên ghế. Đáng lẽ ra ca này là của nhỏ nhưng sao có người lạ đang đứng pha cafe trên cái ghế gần đó bà chủ ngồi liên tục nhìn đồng hồ như chờ đợi gì đó. Thấy nhỏ bà chủ bước lại, chần chừ một lát bà lên tiếng
- Cháu làm tới đây thôi đây là tiền lương hổm rài của cháu
- Sao thế bác cháu làm gì phật ý bác à nếu có thì cho cháu xin lỗi._ Nhỏ không hiểu
- Cháu làm rất tốt nhưng mà...
- Nhưng mà là sao bác?
- Có người bắt bác không được nhận cháu, nếu không họ phá quán bác, bác xin lỗi
- Sao... sao bác có thể vì một lời đe dọa mà bác nỡ... bác có biết cháu đang cần tiền không?
- Bác biết nhưng cháu phải hiểu người ta có tiền người ta có quyền bác chỉ có quán cafe rẻ tiền này thôi mất đi bác làm sao nuôi con, cháu đi đi.
Nhỏ cầm tiền xách balo của cậu lủi thủi đi. Là ai? Là ai đã làm vậy không lẽ là Thiên Di?
Thế rồi lần lượt công việc của nhỏ không thuê nhỏ nữa, cũng là do người đó làm người đó là ai cơ chứ? Nhỏ bước vào nhà, Hoàng đang xem TV thấy nhỏ Hoàng chạy lại hỏi
- Hôm qua chị đi đâu thế cả trường về hết nhưng sao em không thấy chị ở nhà?
Nhỏ không để ý chỉ tu ừng ực chay nước bốc vài miếng bỏng ngô vắt chéo giò coi TV.
- Nè sao chị không trả lời?
- Tao ở đâu kệ tao đừng có la eo éo như thế mệt lắm!_ Nhỏ lấy điếu thuốc ra hút
- Đừng hút nữa! Đã nói bao nhiêu lần rồi mà._ Hoàng giật lại điếu thuốc, mặt nhỏ nhăn nhó
- Thế mày hút shisha thì không sao à?
- Ờ thì tại em là con trai!
- Con trai cái con khỉ, con nít thì có!
- Trời ơi em 17t rồi bằng chị đấy đừng gọi em là con nít nữa
- Mày trưởng thành không nổi thì chị gọi là con nít thôi._ Nhỏ xoa vào đầu cậu, mỉm cười
- Đừng mà em con cũng là con trai vậy chị làm ơn đi, em cũng có tự trọng vậy!_ Hoàng cãi, nhỏ bĩu môi
- Con trai luôn cơ đấy. Để chị coi!_ Nhỏ chồm tới mặt đối mặt với Hoàng cách vài cm. Mặt Hoàng chợt đỏ
- Cũng biết đỏ mặt tao tưởng mày bị gay luôn rồi chứ!_ Nhỏ trở lại tư thế cũ, Hoàng còn đơ đơ người ra rồi trở nên nghiêm túc, xoay người nhỏ lại
- Nè thật sự em không có cảm xúc gì với anh sao?
- Mày... mày nói gì thế?_ Nhỏ hỏi giơ tay lên định kí vào đầu Hoàng nhưng bị cậu nắm lại, hai tay nhỏ đều bị cậu khống chế. Lúc trước do Hoàng nhịn nhỏ thôi với sức mạnh của thằng con trai tuổi 17 làm sao nhỏ có thể làm lại mặc dù nhỏ cũng biết võ
- Anh thích em.
- Chúng ta là chị em, mày không được làm vậy!_ Nhỏ giải thích khuôn mặt nhỏ nhắn đã hiện rõ sợ sệt
- Tại sao không chúng ta đều là chị em nuôi với nhau chả có máu mủ gì hết như hai con người xa lạ, chỉ là em ở nhà anh từ nhỏ nên ba mẹ anh coi em là người trong nhà thôi.
- Không được!
Mặc cho nhỏ có nói Hoàng hôn lên cổ nhỏ, hôn lên xương đòn có làn da trắng ngần mềm mại của nhỏ. Nhỏ thực sự hối hận khi đã "mặt kề mặt" với Hoàng nhỏ không hề hành động này lại khiến Hoàng bị kích thích, có lẽ cậu đã đúng.
- BUÔNG CHỊ RA TIỂU HOÀNG!!!_ Nhỏ hét toáng lên
Cánh cửa được mở bà Hoa xơ xác bước vào lại thấy cảnh tượng này vội chạy tới lôi Hoàng ra và nhỏ lập tức hưởng 1 bạt tay như trời giáng của bà. Nhỏ đơ người luôn, khuôn mặt đỏ ửng lên
- Bà làm cái quái gì vậy?_ Hoàng giật tay bà Hoa hỏi
- Mày là thứ sao chổi, tại mày mà quán bar của tao bị người ta phá nát không cho buôn bán kìa
- Là ai?_ Nhỏ hỏi nhỏ chắc chắn là người đó
- Tao không biết chỉ biết đó là một cô gái người ta nói người ta ghét mày nói tao có trách thì trách mày!_ Bà Hoa nhào tới nắm lấy tóc nhỏ nhưng bị Hoàng xô ra
- Bà thôi đi!_ Hoàng ôm lấy nhỏ nhưng lại bị cánh tay nhỏ bé đẩy Hoàng ra
- Mày để người ta ghét thì mày tự gánh đi đừng có mà lôi tao vào. Ngày xưa, sau khi mày được nhận nuôi thì ba mày bị giết, rồi tại mày mà người ta phá quán tao rồi lấy tiền đâu ra bây giờ thì quyến rũ con tao mày đi chết đi!_ Bà Hoa chửi mắng nhỏ
- BÀ IM ĐI!_ Hoàng gắt lên
Nhỏ xô Hoàng ra, đứng dậy. Nhỏ không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi nhưng giọng nói đã nghèn nghẹn
- Con sẽ đi, con xin lỗi vì tất cả._ Nhỏ bước ra cửa Hoàng níu tay nhỏ lại nhưng nhỏ gạt phăng ra, cầm lấy gói thuốc nhỏ đi mất
Nhỏ ngồi xuống bờ đê bật ly cafe uống ừng ực, nhìn ra phía xa xăm nhỏ hút một điếu thuốc
- Ba ơi có phải con là sao chổi không ạ?
T/g: Chap này t/g ko có ý tưởng nên ngắn thật t/g xin lỗi. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...