Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Nhịp nhàng theo bước chân của nhau, dưới ánh đèn vàng cổ điển sang trọn, Dương Quang Trường mê mẫn không rời mắt được cô, ánh mắt si tình của một người đàn ông, dịu dàng như ánh nắng hoàng hôn dành cho người phụ nữ của mình, chỉ dành cho một người duy nhất..
"Đổi đi!"
"Dạ?"
"Đổi bạn nhảy."
"Đ-đổi gì chứ?"
"Một chút thôi."
Dương Quang Trường xụ mày xụ mặt, lắc nhẹ đầu cự tuyệt: "Không muốn đâu, anh không chịu đâu!"
"Ngoan." Mặc Liên thuận theo bước nhảy, vươn tay luồn vào gáy tóc mềm của anh, ghì cổ xuống, chạm nhẹ lên làn môi ấm thì thầm vào miệng anh.

"Một chút thôi, xong việc em thưởng, nhé?"
"..." Dương Quang Trường khoái, phụng phịu má, nhẹ nhàng tự nhiên nắm tay cô lên cao xoay xoay vòng lách qua phía Nguyễn Hy.

"Em nhớ thưởng cho người ta đó.."
"Em biết rồi." Mặc Liên nhẹ nhàng áp tay lên lồng ngực anh, Dương Quang Trường nắm cổ tay cô xoay thêm mấy vòng.
Tiếng đàn nghe như tiếng lòng của ông, một nội tâm sâu thẳm, khi réo rắt lúc thâm trầm, khi tươi tắn, lúc u ám đến tột cùng.

Suốt hơn 20 năm cuộc đời, đôi khi cái chết đối với ông có thể là sẽ dễ dàng hơn, nhưng lại không tài nào kết liễu được.

Đến khi vô tình nhìn thấy cô bé này, như một phép màu khiến ông hạnh phúc, khiến ông lại yêu quý cái cuộc sống ảm đạm lạnh lẽo này, khiến ông ước mơ được một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, khao khát nhìn thấy thế giới bên ngoài, đúng vậy, ông phải ra bên ngoài..
Haa.
Rất nhanh, Mặc Liên thuận theo hướng chân rồi bắt tay của Nguyễn Hy, Dương Quang Trường thì bắt tay của Acluy Merry đổi bạn nhảy cho nhau.

Anh đề phòng Acluy Merry làm càng, liền siết chặt cổ tay của bà ta, kéo bà nhảy ra xa Mặc Liên một chút cho cô dễ nói chuyện.
Nguyễn Hy như thể đứng hình, Mặc Liên đành giúp ông ổn định lại bước nhảy, nhìn ông một lúc lâu, sống mũi hơi cay, cánh môi của cô nhẹ nhàng mở miệng: "Ba.."
"..." Tất cả xung quanh ông như im bặt hoàn toàn, thời gian như trôi chậm lại, cảm nhận lồng ngực của ông đang đập rất mạnh mà không biết lí do, hốc mắt ông đột nhiên hơi ngậm nước, cố gắng kiềm chế, ông giọng hơi run, trầm trầm ấm áp: "Cô bé, con là Mặc Liên.."
Đột nhiên ông như nhận ra điều gì đó mà 5 năm qua ông chưa từng để ý, cô bé này họ Mặc, cả thế giới sẽ không có ai trùng họ với Mặc Gia, họ Mặc là độc nhất trên thế giới này, lồng ngực ông đột nhiên như có một nguồn ánh sáng ấm áp tràn vào trong, cái cảm giác không biết là hạnh phúc hay đau khổ, cái cảm giác lạ lẫm nhưng khiến ông cảm thấy an tâm..
Mặc Liên khẽ gật đầu: "Con là Mặc Liên."
"..." Nguyễn Hy run nhè nhẹ ngón tay, chân vẫn chuyển động nhịp nhàng theo bước của cô, run run vuốt nhẹ cái má tròn của cô.

"Vậy, chẳng lẽ.."
"Vâng!" Mặc Liên nhìn người đàn ông này mà đau lòng, cô suốt bao năm qua đều trách lầm ông, để ông chịu cực khổ một mình trong căn phòng tối không khác gì một tù nhân.

"Con đưa ba về với mẹ đây."
"Hai người muốn gì?"
Ánh mắt Dương Quang Trường toả ra luồn khí lạnh đến sởn óc, bàn tay anh siết chặt giữ Acluy Merry lại, dắt bà đi theo bước chân của anh, giọng điệu cũng lạnh lẽo vô cùng: "Bà nên im miệng một chút."
"..." Cái ánh mắt này đúng là đáng sợ quá rồi, huống chi anh còn đi cùng với cái cô gái đó, đột nhiên bà hiểu ra một chuyện.

"Vậy các người, chính là người khai quật thông tin của tôi?"
"Ừ".

Dương Quang Trường nhếch môi cười khinh, ánh mắt rất đe doạ: "Bà đoán xem, sau buổi tiệc này sẽ xảy ra chuyện gì."
Acluy Merry tối sầm mặt, đảo mắt về Nguyễn Hy, có vẻ như nói chuyện gì đó rất cảm động, bà cắn chặt răng, giật tay ra thì anh lại càng siết chặt, chân mày nhíu cứng, bà gặng giọng: "Mục đích của các người là gì?"
"Hử?" Dương Quang Trường bóp mạnh tay không thương tiếc, ngữ khí như thể rất muốn giết bà ta: "Bà nhìn rồi còn không hiểu sao, tất nhiên là cướp người rồi."
"Hừ, cướp người?" Acluy Merry ngẩng cao mặt cười khẩy: "Vậy các người nghĩ, ông ta sẽ đi bỏ lại đứa con trai của mình sao? Ở nơi này, ông ta nếu muốn quyền lực thì có quyền lực, trở về với cái mụ vợ hờ đó thì sẽ có được gì?"

"Ra là thế." Dương Quang Trường khoé môi cong lên cười đắc ý.

"Vậy thì đứa con ngoài dã thú đó, chắc là sẽ giúp bà từ Trưởng công chúa thành..

tiện tì?"
"..."
"Bẩn quá!" Quang Trường nhíu mài, lại luồn lách xoay vòng, buông Acluy Merry ra, trong tức khắc tháo bao tay vứt thẳng vào người bà ta, đẩy mạnh trả người rồi kéo tay Mặc Liên lại vào lòng anh, khoé môi lại nở nụ cười tủm tỉm.

"Vợ, em hứa rồi phải giữ lời đó."
Acluy Merry trong lòng đang tức như điên, siết chặt bả vai người đàn ông đang khiêu vũ với mình, bà hỏi: "Con nhỏ đó nói gì với anh?"
Đột nhiên eo và tay bà ta bị bóp mạnh làm đau đớn mà nhăn mặt giương mắt lên nhìn, đột nhiên trợn tròn mắt.
"Bà tự nghĩ đi!"
Người đàn ông đó đã thay thế Nguyễn Hy, là một cộng sự dưới chướng của Mặc Liên có hình dáng khá giống Nguyễn Hy, trong lúc cả sân khấu đang đắm chìm trong điệu nhạc thì anh ta đã nhận được ánh mắt ra hiệu của Mặc Liên rồi thay thế vào.
"Hướng này thưa ngài."
"Ừ".
Ám vệ trà trộn vào làm khách, lúc cộng sự của họ vừa thay đổi thì liền theo kế hoạch mà đưa Nguyễn Hy ra bằng đường cửa sau cung điện.
Nhà Vua dù quan sát từ trên xuống nhưng cũng không có bất kì sơ hở nào để lộ ra, một thế lực mà ai ai cũng nhại bén xử lí hiện trường.
Theo một con đường tắt, rất nhanh đã ra được khỏi cung mà không có bất kì người nào gặp phải, có sẵn vài chiếc xe chờ ở đó, ám vệ nhanh chóng mở cửa cho Nguyễn Hy đi vào rồi ngồi vào vị trí chạy xe vút đi trong tức khắc.
Ông không một chút nghi ngờ, thật sự tin tưởng vào Mặc Liên.


"Mặc Liên, con bé ở đó có an toàn không?"
"Ngài yên tâm!" Ám vệ nhanh chóng trả lời: "Sếp sẽ tới nhanh thôi."
"Ừ".
Trong lòng có chút bất an, Nguyễn Hy liên tục xoay đầu xem tình hình, sợ Mặc Liên ở đó sẽ không an toàn với Acluy Merry.

"Có ai đi theo bảo vệ Mặc Liên không?"
"Có, thưa ngài." Ám vệ rẽ hướng đường tắt theo chiếc xe phía trước, thái độ nghiêm túc: "Đảm bảo an toàn tuyệt đối, ngài đừng quá lo lắng."
"..."
Trời tối đen như mực, lấp loé ánh đèn đường lung linh tráng lệ, trong lòng ông không thể nào ngừng được cái cảm giác hồi hộp, hạnh phúc, lại có chút lo lắng bất an.

Trong đầu không thể ngừng suy nghĩ về cảnh tưởng được gặp lại Mặc Ly, bà vẫn đợi ông, đã hai mấy năm trời dài đăng đẳng vẫn đợi ông..
Rất nhanh, ám vệ đã đưa ông tới được máy bay riêng, chỉ còn đợi Mặc Liên và Dương Quang Trường nữa là đã có thể xuất phát.
Phía bên Mặc Liên và Dương Quang Trường, ám sĩ và hai người đang bị bao vậy bởi quân đội Hoàng Gia, Đức Vua vẫn còn đang trong buổi lễ nên không thể cầu cứu, đành tự mình giải quyết nhanh gọn vậy..
Cô giương đôi mắt đẫm sát khí nhìn Acluy Merry, cười lạnh: "Tôi không có kiên nhẫn, tất cả việc năm xưa giải quyết nội trong đêm nay đi."
"Được." Acluy Merry cười khinh: "Để bổn công chúa đây xem, đứa nhóc hôi sữa như mày làm được gì."
Mặc Liên không tiếc nuối, nâng váy xé toạt phần chân ra cho gọn, rút trong nịt đùi ra một khẩu súng đa năng được Quang Trung tặng, cài đầy đạn vào.
Dương Quang Trường lấy trong áo ra một khẩu súng lục, ám vệ và vệ sĩ cũng bắt đầu lấy vũ khí ra.
Acluy Merry nhìn mà buồn cười, chỉ mấy khẩu súng nhỏ đó, còn quân đội Hoàng Gia của bà ta thì đang cầm súng trường, vừa nhìn đã biết ai thắng ai thua.

"Nếu hai đứa nhóc chúng mày nói ra ông ta đang ở đâu thì có thể tao sẽ tha cho.."
"Không cần đâu." Dương Quang Trường cắt ngang lời, gắn đạn "cạch" một cái, chĩa thẳng nòng vào trán bà ta.

"Giọng không hay thì đừng nói nhiều!"
"..."
Từng giây từng phút trôi qua, tiếng va chạm gân cốt và tiếng súng nổ không ngừng nghỉ, thời gian như bất tận không có hồi kết.

Dương Quang Trường từng cú đấm mạnh tay vào lồng ngực đối thủ làm cho hắn ngộp thở, mạnh thêm mấy phát nữa làm gãy xương rồi đạp văng ra ngoài.
Mặc Liên kiêm tay đá thẳng vào bộ hạ của chúng rồi dùng lực tay đấm cằm ngửa ra sau, thêm một cú đạp mạnh vào cổ cho hấp hối..
Ám sĩ được huấn luyện rất gắt gao, những người trong quân của đất nước này rất nhanh thì từng người từng người đã nằm dưới đất máu me đầy người.
Mặc Liên mệt rồi, không muốn dây dưa nữa, trực tiếp vươn chân đá ngang vào mặt những cái tên đang ngáng đường rồi bắn vào chân cho hắn không thể đi được nữa mà kêu đau đớn.
Acluy Merry có chút lo sợ, nhìn xung quanh thì đã không còn ai bảo vệ, tất cả đều đang đánh nhau ở phía sau lưng Mặc Liên.
Cô từng bước, từng bước tiến gần tới bà ta.

Vô thức lùi về sau, hô hấp rối loạn, Merry không còn dáng vẻ lộng lẫy như ban nãy mà thay vào đó là lớp makeup nhoè lên những nếp nhăn, trông già cả xấu xí.
Đột ngột một chiếc xe chạy tới, cánh cửa xe mở toang, một bàn tay rắn chắc chộp lấy giây phút Merry sắp ngã kéo vào trong xe rồi chạy như tên bắn đi.
Không ai kịp phản ứng, hành động vừa rồi rất nhanh nhẹn, một lần duy nhất thì liền ăn ngay..
Mặc Liên đứng sững tại chỗ nhìn vào biển số xe, thở ra.

"Đủ rồi, về thôi."
Quân binh nằm la liệt ở đó, Mặc Liên đi theo ám sĩ tới chỗ để xe rồi nhanh chóng trở về máy bay.
Mặc Liên tay chân hơi đau chống tay trên bệ cửa nhìn ra ngoài.

Tự nhiên lại cảm thấy hơi êm ắng, cô vô thức xoay đầu lại nhìn Dương Quang Trường.

"Anh có bị thươn..?"
Không nhìn thấy ai ngồi bên cạnh, cô có chút sững sốt: "Dương Quang Trường đâu?"
Xe chầm chậm lại, người ngồi bên ghế phụ nhanh chóng liền kết nối với những xe phía trước: "Có chồng sếp ở đó không?"
"..."
Lồng ngực bất an vô cùng, câu trả lời là cái lắc đầu kiên định, giọng của cô trở nên thiếu kiên nhẫn: "Quay xe lại, nhanh lên."
"Vâng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận