Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Mặc Liên không trả lời , trực tiếp xách cổ áo Kim Du và balo của cậu đi mặc cho cậu đe doạ hay la hét như thế nào .
Cô quăng Kim Du ra hành lang , ánh mắt lạnh cóng như thể có thể đóng băng người đối diện : " Tôi không đuổi cậu ra khỏi trường được nhưng đuổi cậu ra khỏi lớp thì có thể , sau này nếu cậu không có bài thì tôi vẫn sẽ có kiên nhẫn nộp báo cáo cho thầy hiệu trưởng nhiều lần để đuổi học cậu đâu.

"
Kim Du chỉnh trang quần áo lại , đưa tay nâng cằm Mặc Liên lên , cong cong khoé môi lên cười.

" Nếu cậu muốn có được sự chú ý của tôi , thì chúc mừng , cậu làm được rồi.

"
Ánh mắt cô vô cùng khinh bỉ , một tay nắm cổ tay Kim Du bẻ ngửa ra.

" Chỉ có con người bị nhạt nhoà với thế giới mới nói những câu như vậy.

"
" ...!"
Aaaa.

Làm , làm gì mạnh tay vậy ?
Mặc Liên nhận thấy ánh mắt của Kim Du dường như đã có chút đau hoặc nghe lời , cô vứt ra phủi tay , ngoảnh mặt đi vào lớp .
Kim Du nắm cổ tay mình bóp bóp mấy cái , khoé miệng nhấc nhấc lên sang một biểu cảm thích thú .
Ngày hôm sau ..
" Kim Du , nộp bài ! "
" Lớp trưởng a , tôi không có bài nộp rồi.

Phải làm sao đây ? "
Mặc Liên không có kiên nhẫn , trực tiếp ngoảnh mặt đi .
Kim Du lần này bị bơ nên có chút khó chịu , vội kéo tay Mặc Liên lại.

" Hay cậu dạy tôi một chút đi.

"
Cô không có chút cảm xúc , dằn mạnh chồng giấy kiểm tra xuống bàn , nhàn nhạt đáp lời : " Tôi nói cho cậu biết , đã là tập làm văn thì chỉ có cảm xúc của cậu.

Cậu không chịu chú ý học mà lại muốn người khác dạy , cậu rảnh nhưng tôi không rảnh ! "
" Hửm.

" Kim Du chống tay lên đối mắt với Mặc Liên , một tay rút ra một chiếc kẹo ở trong balo ra , cười cười : " Sao lại hung dữ như thế chứ , hay tôi tặng kẹo cho cậu ăn bớt giận nhé ? "
" Tôi không phải con nít.

" Mặc Liên nói : " Tôi đề nghị cậu trong 15 phút còn lại nhanh chóng làm bài.

"
" Được được.


" Kim Du đưa tay bẹo má cô nở nụ cười : " Tôi làm ngay đây.

"
Cô vô thức đưa tay lên xoa xoa lại má rồi ngoảnh mặt quay về chỗ .
Một lúc sau khi gần vào giờ ..
" Vợ ơi.

Anh tới rồi nè.

" Dương Quang Trường hí hửng bước vào ngồi xuống cạnh Mặc Liên .
" Ổng tới rồi kìa.

"
" Ơi thầy ơi , thầy đi dạy hay đi chơi vậy ? "
" Kệ ổng đi , chơi đánh cờ không ? "
Dương Quang Trường : " Hôm nay lớp tự chơi , à không , tự học đi.

"
" ...!" Mặc Liên không phản ứng , câu nói này cũng quá quen rồi.

Điều quan trọng là nếu những người khác nhìn vào sẽ thấy kinh ngạc , còn lớp cô thì chỉ có ghét bỏ , ghét bỏ và ghét bỏ .
Cô ngồi nghiêm túc giải những bài toán ở trên laptop , Quang Trường thì lôi đống đồ ăn vặt ra đặt đầy ở bàn đút cho Mặc Liên.

Lớp ồn ào quá , anh ghé sát cô hôn lên môi kêu ra một tiếng động nhỏ , anh thì thầm : " Vợ ơi , hay là về phòng anh đi.

"
Mặc Liên nhíu mài , sợ có người nhìn thấy nên cô nhích ra một chút lắc lắc đầu .
Dương Quang Trường bẽn lẽn nhích nhích lại , tay vòng qua ôm eo cô gục đầu lên vai nũng nịu : " Thiệt ra gia đình có anh giỏi toán được rồi , em học làm gì cho mệt vậy ? "
Cô giật giật khoé môi , cười lạnh một tiếng , chỉ trích : " Thầy nhìn xem , thầy hiện tại làm giáo viên cũng chỉ đủ mua đồ ăn vặt.

Tiền thầy lại nhét hết cho em , còn có ..

Mẹ kiếp.

"
Nói tới đây Mặc Liên lại không nhịn được mà tức muốn ngất .
Ơi là trời.

Của ai thì tự giữ đi , tự nhiên cái đổ hết qua cho mình .
" V-vợ ? " Dương Quang Trường ngơ ngác nhìn Mặc Liên không chớp mắt.

" Ai , ai dạy em vậy ? "
" ...!" Cô mím mím môi gãi đầu , cười như không cười : " Dạy cái gì ? Thầy nghe nhầm gì sao ? "
" Ui ui.


" Dương Quang Trường hai tay lên bóp vặn vẹo đôi má bầu bĩnh của cô.

" Chửi cũng đáng yêu nữa , em bé nhà ai mà đáng yêu quá vậy nè.

"
" ...!"
Có một đôi mắt kinh ngạc không ra tiếng , Kim Du như không thể tin được vào mắt mình.

Kể cả những người xung quanh đều như quá quen thuộc với điều này .
Sao lại như vậy ?
...
" Áaaaaaaaaaa.

"
Dương Quang Trường chỉ vừa đi xuống bếp làm đồ ăn trưa cho Mặc Liên , đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh sợ của cô anh liền chạy hối hả vào .
Mặc Liên ngồi chụm lại một cục ở góc tường run lẩy bẩy nhìn điện thoại nứt nhẹ màn hình rơi ở giữa sàn .
Anh có chút hoảng loạn , vội chạy tới ôm cô vào lòng mình gấp gáp dỗ dành : " Anh ở đây rồi , không sao đâu.

Chuyện gì mà em sợ vậy ? "
Mặc Liên chui rúc trong lòng anh không dám thở , bàn tay run run chỉ về phía chiếc điện thoại của cô .
Dương Quang Trường khó hiểu lại tò mò , điều đầu tiên anh làm là bế Mặc Liên ngồi lại giường cho cô ôm gối.

Sau đó mới đi tới nhặt điện thoại lên xem , màn hình chỉ có 4 vết nứt nhưng rất lớn.

Có một số lạ nhưng khá quen thuộc , nội dung tin nhắn : [ Chào con , Mặc Liên.

]
[ Là chú đây , ba của Quang Trung ! ]
[ Nghe mẹ con nói là con sắp đi thi quốc tế có đúng không ? ]
[ Chú cũng có dịp đi sang Singapore dự một buổi hội nghị , vậy ngày 24/2 chú tới đón con đi cùng được không ? ]
" ...!" Quang Trường cũng nhớ là Mặc Liên rất sợ Quang Dũng , anh biết rõ là chú của anh không có ý xấu , chỉ là cô suy nghĩ nhiều.

Chỉ cố gắng làm hoà mối quan hệ này.

" Chú chỉ muốn mời em đi cùng thôi , không có ý xấu đâu.

"
Mặc Liên tái xanh mặt , mắt rớm nước lắc lắc đầu liên tục : " Thầy , thầy , em không đi thi nữa đâu.

Kinh dị quá rồi ..


"
Dương Quang Trường buồn cười , lúc này lại muốn trêu chọc cô.

" Sao em bình thường không sợ trời không sợ đất mà lại sợ chú vậy ? "
Cô rụt người lại kéo chăn trùm kín người nằm chụm lại không dám thở : " Thầy bị ngốc sao ? Ông ấy còn lớn hơn cả ba Quang , cứ xoa xoa đầu em chắc chắn là muốn thử xem độ cứng của hộp sọ rồi.

"
Anh nén cười đến run , đột ngột ôm cô lại , tỏ ra như đang sợ : " Đúng vậy a , vậy anh cũng không thể giúp nổi em rồi.

Làm sao đây , anh không muốn thủ tiết đâu.

"
Mặc Liên " hả " một tiếng , tốc chăn ra buồn tủi : " Em chết đến nơi mà thầy chỉ sợ thủ tiết thôi sao ? "
Dương Quang Trường xụ mặt xuống , biểu cảm sợ hãi : " Sao lại không chứ ? Anh nếu không có em thì khác gì cây sắp chết không ? "
" ...!" Cô mím chặt môi , chôn mặt xuống giường suy nghĩ cách .
Làm sao bây giờ ? Làm sao đây ?
Không lẽ bỏ thi ?
Không được !
Hay là nói mình không có thi , là mẹ nói nhầm ?
Lỡ bị phát hiện chắc ổng phanh thây không còn nhận ra hình dạng luôn quá .
Mẹ ơi mẹ hại con rồi ..
...
Chuyến đi tới Singapore lần này , Dương Quang Dũng chọn mãi mới chọn được chiếc máy bay ưng ý , đầu bếp cũng phải là đầu bếp thế giới , cũng thuê luôn thông dịch viên tài ba , phi cơ đẳng cấp ..
Mặc Liên đứng nấp phía sau Dương Quang Trường nhìn hàng tá chiếc máy bay riêng mang dấu ấn Dương Gia mà hoa mắt.

Anh cứ mỗi lần thấy cô sợ là càng buồn cười nhưng phải kiềm chế , cũng không nhớ lí do tại sao anh lại phải sợ hãi cùng cô ..
" Vợ ơi , em đừng sợ.

Anh bảo vệ em mà.

"
Mặc Liên vừa sợ vừa ghét bỏ anh : " Em thấy thầy mới là sợ đó , thầy run hơn em nữa ! "
Dương Quang Trường thật ra là đang nhịn cười nên mới run đến vậy , mà diễn thì diễn cho trót.

" Vợ , lên đó rồi em đừng đi xa anh có được không ? Lỡ như bị tách ra là chú diệt khẩu như chơi luôn á ..

"
Cô ngước lên nhìn anh , đôi mắt có chút u buồn xa xăm , đột nhiên cô ôm lấy anh từ phía sau.

" Nếu như em chết rồi thì thầy phải tìm một người khác thật lòng yêu thầy , đừng giống như ba Quang , có biết không ? "
" ...!" Anh xoay người lại ôm Mặc Liên vào lòng run bần bật , miệng anh cắn chặt để không phát ra tiếng cười ..
Mặc Liên nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của anh , sống mũi cô hơi cay , dịu dàng dỗ dành : " Thầy đừng khóc , là đàn ông không nên khóc đâu.

Sau này , thầy nhớ giúp em chăm sóc mẹ có được không ? "
Dương Quang Trường không trả lời được , lồng ngực cứ giật giật lên , nén cười đến đau bụng.

Khoé mắt cô hơi ửng đỏ , mắt ngậm nước cô đành dụi vào áo anh lau đi rồi ngước lên nhìn anh .
Quang Trường cười đến chảy nước mắt , miệng vẫn chưa kịp thu lại mà cong lên cười.

Mặc Liên lại ngỡ anh buồn quá mà cố nở nụ cười trấn an cô ..

...
" ...!"
" Đầu bếp không hợp khẩu vị con sao ? "
Mặc Liên cầm dao nĩa nhìn đĩa bít tết mà trong lòng bất an , tim đập như sắp vỡ ra , khoé miệng cô cong lên nở nụ cười : " Không ạ , con hơi no thôi.

"
Dương Quang Dũng nghe vậy liền gọi đầu bếp làm đồ ăn vặt , Mặc Liên nhanh chóng từ chối : " Con không đói đâu ạ , chú cứ làm việc của mình không cần quan tâm con đâu.

"
Trong mắt Quang Dũng nghĩ rằng cô sợ làm phiền ông , thấy vậy ông liền giải thích : " Con yên tâm , chú hiện tại không có bất kì việc gì cả.

"
" À vâng ạ.

Con sợ phiền chú thôi.

"
Dương Quang Dũng cũng không ăn được gì , ở nhà vừa một hai đòi ăn với vợ nên hiện tại không đói .
Cứ bị nhìn mãi , Mặc Liên mếu máo trong lòng , chân cứ quấn chặt vào chân Dương Quang Trường không dám động đậy.

Cô hiện tại rất mỏi , bình thường dù có là ai thì cũng tự nhiên tựa lưng lười biếng.

Nhưng đối diện với cô hiện tại như là một ông trùm Mafia khét tiếng ..
Má ơi , sao má nỡ đối xử với con như vậy ..
Muốn giết thì giết lẹ đi , chú cứ nhìn con hoài thì con chết trước vì hồi hộp mất .
Sao thầy không tìm cớ gì đi khỏi đây đi trời ? Ổng đang nghĩ cái gì vậy ?
Dương Quang Trường từ lúc lên máy bay đến khi cất cánh vẫn luôn né mặt sang một bên , cô có thể thấy được anh đang run nhẹ bả vai ..
" Ờm.

Sao chú nhìn con hoài vậy ? " Mặc Liên cố lấy bình tĩnh , giải hoà bầu không khí căng thẳng .
Quãng Dũng từ tốn trả lời : " Vì con dễ thương ! "
" ...!"
Dương Quang Trường cắn chặt môi lại , tựa lưng ra ghế ngước mặt lên để không rơi nước mắt .
" A , vâng , con cảm ơn ạ.

"
Dương Quang thấy Mặc Liên có vẻ gượng gạo vì không quen với người lạ như ông , lại bổ sung thêm : " Con biết thằng con trai của chú đó , nó cứ ăn chơi cả ngày.

Đôi khi cả năm chú còn không gặp được nó.

"
Dương Quang Trường tiếp lời : " Thế chú muốn giết vợ con sao ? "
" ...!"
" ...!"
Thầy sao lại hỏi thẳng vậy.

Ổng có cần thẳng vậy không ?
Dương Quang Dũng nhấc môi , khuôn mặt tấu hài trợn mắt nhìn anh vẻ ghét bỏ : " Chú con từ xưa đến nay hình như chưa đánh con thì phải.

Bây giờ đánh có muộn không ? ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận