Dương Quang Trường buông thòng tay xuống , môi mấp máy ra tiếng nhỏ như muỗi kêu : " Nhưng anh buồn ngủ lắm.
Khi tỉnh dậy , khi tỉnh dậy anh muốn nhìn thấy em.
Tỉnh dậy anh muốn hôn em ..
"
Mặc Liên lắc đầu liên tục , mím chắt môi kiềm chế không phát ra tiếng khóc.
" Đừng ngủ , thầy đừng ngủ mà.
Nếu thầy ngủ thì em sẽ không ôm thầy đâu , đừng ngủ ! "
Quang Trường xụi lơ xuống không còn sức lực , cơ thể anh nặng trĩu ngã xuống nền kéo theo cô.
Mặc Liên run lẩy bẩy , khóc thành tiếng , hốc mắt đỏ ngầu , mặt lấm lem vết nước chảy từ mắt xuống , giọng cô run rẩy hét lớn : " Đừng ngủ mà.
Dương Quang Trường , thầy đừng ngủ ! "
Ở bên ngoài còn nghe thấy tiếng hét của cô , đột nhiên cảm thấy có lỗi , nhưng vẫn nhân lúc Mặc Liên không để ý liền dắt nhau đi trốn ra khỏi nơi đó .
Mặc Liên gục mặt lên ngực anh khóc nức nở , tay không có chút sức đấm đấm vào người anh , tiếng nói bất lực : " Thầy đừng ngủ , đừng ngủ mà.
Thầy đừng im lặng như vậy , thầy không phải rất thích làm nũng sao ? Em ở đây rồi , thầy nói gì đi , thầy nói rằng thầy khó chịu , muốn em ôm đi.
"
Không có bất kì tiếng động , bầu không khí u âm yên tĩnh đến sởn gai óc .
" Thầy nói gì đi ! Đừng ngủ , đừng ngủ nữa mà ! "
...
Dương Quang Trường nằm trên giường bệnh , vẻ mặt ngây ngô hướng mắt về Mặc Liên : " Vợ ơi.
Anh sắp chết rồi sao ? "
Mặc Liên nở nụ cười dịu dàng , thu gom đồ đạc xong liền đỡ anh ngồi dậy : " Làm gì có ? Đi , em đưa thầy về nhà.
"
5 phút trước ..
Nghe thấy tiếng động phòng cấp cứu đã mở , Mặc Liên đứng bật dậy chạy tới bác sĩ , ánh mắt hướng về phía Dương Quang Trường đang nằm ngủ ở trên giường.
Đảm bảo anh không bị trùm chăn kín đầu liền thở phào nhẹ nhỏm .
Cô níu tay vị bác sĩ trưởng , ngữ khí vô cùng gấp gáp : " Thầy sao rồi ạ ? "
Y tá đẩy giường anh đi , vị bác sĩ đó đi chầm chậm để kịp tốc độ cho Mặc Liên đi theo , ôn hoà nói : " Con nên đưa về nhà để đề phòng tình huống xấu nhất , bệnh nhân trúng một loại độc rất mạnh với lượng lớn tên là Haldas.
"
" ...!"
" Lượng độc lớn và thẩm thấu nhanh , nên dù đã khử hết độc nhưng vẫn rất khó để giữ được tính mạng ..
"
" Vậy , nhiều nhất là bao lâu ạ ? "
Bác sĩ chỉ có thể lắc đầu bất lực : " Có thể là 1 giờ , hoặc 1 ngày.
"
" 1 ..
1 giờ ? " Mặc Liên sụt sùi nước mắt , tay chân nặng trĩu như lê một tảng đá lớn ở phía sau .
" Ừm.
Nhưng vẫn có 1 thứ gọi là kì tích , con đừng để bệnh nhân bận tâm nhiều hay là buồn bả , cứ để cho cậu ấy làm những việc mình thích.
"
Một tia hy vọng loé lên , cô gấp gáp lay tay ông hỏi : " Nếu như vậy thì thầy sẽ sống được khoảng bao lâu nữa ạ ? "
Bác sĩ lại lắc đầu : " Kì tích là rất khó , vẫn chưa thể chắc chắn là bệnh nhân dù có hạnh phúc thì sẽ sống được ..
"
" ...!"
" Vợ ơi , anh sợ lắm ! "
Mặc Liên cắn vào môi dưới , chầm chậm đổ xe vào bên lề , cô tháo dây an toàn ra , chồm sang vuốt nhẹ lên má anh , khoé miệng cong lên nhẹ nhàng : " Sao lại sợ ? Thầy khó chịu sao ? "
Dương Quang Trường nắm tay cô áp lên má mình , môi mím nhẹ làm nũng : " Em lái xe nhanh quá , anh sợ.
"
Cô hơi nhướng mài , đụng nhẹ chóp mũi lên mũi anh.
" Em lúc trước thấy thầy cười nên em tưởng thầy thích đi nhanh.
Vậy em chạy chậm lại nhé ? "
Quang Trường có chút ngạc nhiên , nũng nịu : " Anh , vậy em chạy nhanh cũng được.
"
Mặc Liên " vâng " một tiếng , xoay người lại thắt dây an toàn rồi chầm chậm lái xe tiếp tục đi .
Mặc Liên đứng ở ngoài đường , do dự không biết nên vào nhà nào.
Nếu vào nhà của cô thì thế nào mẹ cô cũng nổi giận , ở nhà Dương Quang Trường thì cô không quen mấy .
Mặc kệ , cô dìu Quang Trường đi vào nhà anh.
Giây phút bấm mật khẩu , cô cũng nhận ra là sinh nhật của cô cũng là ngày 30 tháng 05 .
Cũng không dám tò mò , sợ là nói trúng ai đó trùng ngày với cô thì lại càng khó chịu .
" Thầy ngồi ở đây nha , em đi lấy nước cho thầy.
" Mặc Liên nhẹ nhàng để anh ngồi xuống ghế sofa , vừa xoay mặt đi anh lại kéo cô lại vào lòng.
" Anh không khát , em ở đây với anh đi ! "
Cô động đậy mí mắt , nhẹ nhàng trở người cởi áo khoác ngồi vào lòng Dương Quang Trường .
Áo croptop ngắn làm lộ hết phần eo nhỏ trắng trẻo , Dương Quang Trường ôm lấy , chậm rãi vuốt ve lần mò vào trong áo của cô .
Mặc Liên không đẩy ra , kêu lên một tiếng khoái cảm , bàn tay cô nắm lên tay anh lả lướt khắp cơ thể.
" Thầy , không được đâu.
"
Dương Quang Trường dừng động tác , buông tay ôm lại cô vào lòng.
" Anh , quên mất mình trúng độc.
"
Cô hơi nhíu mài , lắc lắc đầu , bàn tay cô nâng lên vuốt ve lấy xương quai hàm của anh : " Không phải , thầy hết độc rồi.
Em sợ thầy mệt quá thôi.
"
Mặc Liên trở người lại , lần mò cởi cúc áo của Dương Quang Trường ra , làn môi ấm áp chạm nhẹ cạy miệng anh ra lấn lướt vào bên trong .
Anh có chút ngại ngùng nhắm nghiền mắt lại , khuôn mặt nóng bừng ửng đo đỏ lên kêu vài tiếng .
Chợt tay anh đột ngột nắm cổ áo lại đẩy Mặc Liên ra , chân mài nhíu chặt lại dùng mu bàn tay che miệng , ánh mắt né tránh cô .
Bất động vài giây , Mặc Liên giật nhẹ làn môi , xoay mặt không nói gì bước đi vào trong .
" Mặc Liên , anh không phải ..
" Dương Quang Trường có chút bồn chồn , vội đứng dậy giải thích .
Mặc Liên như thể không nghe thấy , cứ bước tiếp vào trong.
Anh không nhịn được bước đi theo cô vào bếp rót nước .
Cô đưa cốc nước cho anh , Dương Quang Trường nhận lấy ngồi xuống ghế ngoan ngoãn uống nước .
Mặc Liên đứng tựa lưng vào tủ lạnh mở điện thoại ra xem , gõ tìm số điện thoại lạ đó , nhắn : [ Ông là ai ? ]
Bên kia trong tức khắc liền soạn tin : [ Là người cô không nên biết ! ]
Cô hơi nhướng mài , bình thản gửi lại : [ Dùng máy chỉnh giọng ? ]
Hạ Vũ bị nói trúng tim đen nên im bặt , suy nghĩ tìm câu trả lời.
Mặc Liên cũng im lặng chờ đợi .
[ Cô đừng có nhiều chuyện , tốt nhất là trốn kĩ một chút.
]
[ Nếu để tôi bắt được cô thì không đơn giản là hạ thuốc giống người đàn ông của cô đâu.
]
Mặc Liên : [ Gặp lại sớm thôi.
]
Hạ Vũ trợn to mắt , có chút bất an , trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là sắp có điềm.
3 giây sau cậu liền vứt điện thoại sang một bên , cầm cốc rượu lên khoác vai bạn học cười sảng khoái : " Dô nào ! "
" Vợ ơi.
"
" ...!"
" Vợ ơi.
"
" Vâng ? Thầy uống xong rồi hả ? " Mặc Liên tắt điện thoại cất lại vào túi quần .
Dương Quang Trường vươn tay muốn được ôm , nũng nịu : " Anh buồn ngủ.
"
Mặc Liên không nói gì , đi tới nắm cánh tay anh dìu đi.
" Vậy đi về phòng ngủ nha ? "
Có chút hụt hẫng , anh xụi tay xuống lê chân bước đi cùng cô về phòng .
" Vợ ơi ..
"
Mặc Liên để anh ngồi lên giường , kéo gối ngay ngắn lại.
" Vâng ? "
Dương Quang Trường níu níu tay cô áp lên má mình.
" Anh muốn tắm ..
"
Anh vào phòng tắm cởi quần áo ra nằm vào bồn , Mặc Liên ngồi xổm ở sàn nước gội đầu cho anh .
Dương Quang Trường thủ thỉ : " Vợ , em vào tắm với anh có được không ? "
Cô không có biểu cảm hay cảm xúc , nhàn nhạt trả lời : " Em vừa tắm lúc nãy , bây giờ vẫn chưa bẩn lắm ! "
" ...!"
Im lặng một lúc , Quang Trường lại làm nũng : " Nhưng mà lâu lắm rồi anh với em vẫn chưa tắm cùng nhau ..
"
" ...!" Mặc Liên trâm ngâm một chút , cầm vòi sen xả bọt trên tóc anh xuống , xong xuôi liền tự giác cởi quần áo ra .
Dương Quang Trường ngẩng đầu nhìn không chớp mắt.
Một tuần từ khi từ bệnh viện trở về , anh đều không dám làm chuyện đó với cô.
Cái câu nói rằng Mặc Liên là đồ chơi , là vật giải toả cứ vang vảng trong đầu làm anh đau nhói ở lồng ngực ..
Mặc Liên vén tóc , không biết nên nằm sấp hay nằm ngửa , không mặc quần áo mà cứ anh cứ nhìn chăm chú như vậy thật sự có chút ngại , cô ngồi thụp xuống che người lại .
Quang Trường cong môi cười đứng dậy , nước chảy róc rách xuống , ** *** ở dưới đứng sừng sững lên.
Hai tay bế gọn Mặc Liên nằm ngửa lên người anh .
Mặc Liên thở ra , nhắm mắt vớt vớt bọt xà phòng đắp lên che phần da thịt bị lộ phía trên .
Bàn tay anh không thể yên được , bên trong nóng như lửa đốt , nhẹ nhàng nâng chân Mặc Liên dang ra một chút để anh mân mê nơi xinh đẹp ở phía dưới .
Tay còn lại của anh phá nát lớp bọt xà phòng của Mặc Liên , thứ mềm mại nhỏ nhắn của cô bị anh làm móp méo .
Hương thơm cơ thể của cô rất dễ chịu , nó có mùi ngọt ngào và mềm mại của riêng cô.
Còn khi cô dùng xịt thơm thì sẽ có mùi nhẹ nhàng thoảng hương hoa anh đào .
Dù mùi hương này cũng khá nhiều người dùng , nhưng mùi hương của hoa anh đào và mùi cơ thể của Mặc Liên là hoàn toàn khác biệt.
Hai mùi hương khi kết hợp lại , nó rất dịu dàng và hài hoà , cảm giác như được chạm vào cánh hoa mềm mại và màu sắc ngọt ngào .
Hơi thở nặng nề , Mặc Liên không ngừng rên rỉ , bàn tay của anh như có một phép thuật khiến cơ thể cô mềm nhũn trong khoái lạc .
Đầu mũi của Dương Quang Trường ghì sát vào cổ cô liếm láp , bàn tay phía dưới nghịch ngợm chọc chọc liên tục làm cô sướng như điên lên .
Đang trong thời khắc chuẩn bị tới đỉnh điểm , đột ngột anh dừng lại.
Mặc Liên hoang mang bị anh ôm lên xịt vòi sen chưa tới 3 giây cho sạch bọt rồi trùm khăn ôm ra ngoài .
Anh nắm cửa , âm thành trầm trầm ấm áp nhưng lại rất gấp : " Em , em đợi anh một chút anh ra liền.
Nhớ đừng đi đâu đó ! "
Cạch .
Nói xong anh không đợi cô trả lời mà đóng luôn cửa lại , Mặc Liên đứng nắm khăn hoang mang giật giật khoé môi khó hiểu .
Cha nội này bị trúng độc tới khùng rồi hả ? Chắc kí đầu ổng quá ..
Mãi một lúc lâu sau Dương Quang Trường mới mở cửa đi ra , Mặc Liên thì vẫn đang nằm trên giường gõ gì đó trên laptop của anh .
Quang Trường đứng như hoá đã , ngỡ ngàng nhìn Mặc Liên chăm chú , bên trong lớp áo mỏng tanh còn thấy được da thịt ở bên trong bằng luồn sáng ở cửa sổ chíu vào .
Em mặc áo sơ mi của em chưa đủ giết người hay sao mà còn mặc của anh vậy ? Con bé này thiệt tình ..
Mặc Liên cũng vừa làm việc xong , Dương Quang Trường vừa lên giường thì cô đã nhanh tay xoá sạch dấu vết trên laptop của anh .
Xong xuôi cô lại lật đật trèo xuống giường , anh vội vòng tay qua ôm Mặc Liên lại nằm lên anh.
" Em đi đâu vậy ? "
Mặc Liên vùng nhẹ trèo ra khỏi vòng tay của anh rồi trèo xuống giường.
" Em đi mặc quần áo.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...