Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ FULL


Dương Quang Trường đỏ ngầu mắt không dám tin là sự thật , rõ ràng hôm qua anh đã từ chối nhận phục vụ miễn phí .
Cả cơ thể anh đều run rẩy , một chút sức lực anh chạy ra ngoài tìm Mặc Liên , cô đã thất vọng về anh như thế nào ? Anh đã từng nói rằng mình không phải muốn trả thù cô , cũng không phải muốn trêu đùa.

Cô có phải đã thật lòng tin anh nên lúc nãy mới khóc nấc lên như vậy , sâu thẳm trong mắt cô đã thất vọng về anh như thế nào chứ ?
Anh xin lỗi.

Anh không phải lừa gạt em.

Anh thật sự không lừa gạt em ..

em đang ở đâu vậy ?
Dương Quang Trường chạy từ phòng khách xuống phòng bếp cũng không thấy cô đâu , chợt thấy cánh cửa ở phòng bếp hơi hé mở , anh run rẩy mở ra xem thử .
Nước mắt cứ theo hình dáng nhỏ của Mặc Liên ngồi tựa lưng vào gốc cây mà tuông từng dòng xuống.

" Mặc Liên.

"
Nghe thấy giọng anh , cô cũng không luyến tiếc quay mặt lại , mắt cô đỏ ửng vô hồn , không còn dáng vẻ long lanh như bình thường nữa .
Dương Quang Trường run rẩy khụy chân quỳ gối xuống trước mặt cô , giọng nghẹn mũi kèm run rẩy : " Mặc Liên , em nghe anh giải thích.

Anh không biết chuyện gì cả ..

"
Mặc Liên không trả lời , trực tiếp hất tay anh ra , đôi mắt lạnh lẽo như băng giá.

" Thầy làm mà còn để tới ba mẹ biết thì em dám tin thầy sao ? "
" Không có.

Anh không có , thật sự không có.

"
Mặc Liên thở ra một tiếng , nuốt nước mắt ngược vào.

" Mẹ nói chuyện hôn nhân sẽ kết thúc tại đây , ba ..

không , bác cũng đã đồng ý rồi.

Thầy cũng nên trở về thành phố của thầy đi.

"
Dương Quang Trường nức nở thành tiếng , quàng tay ôm chặt cô vào lòng mình , vai anh run rẩy dữ dội.

" Đừng mà , anh sai rồi.

Em đừng rời xa anh , xin em đừng bỏ anh.


"
Mặc Liên không đẩy ra , cô hiện tại xem đây là cái ôm chia tay cuối cùng , lồng ngực rất đau , khoé mắt lại một lần nữa tuông lệ.

" Em không hề rời xa thầy.

Là thầy tự mình rời đi , em chưa từng có ý nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ bỏ thầy đi.

Chỉ có thầy , là thầy tự mình rời bỏ.

"
Dương Quang Trường lại càng siết chặt lấy cô , nước mắt anh liên tục tuông xuống , ghì chặt mặt vào vai cô.

" Anh sai rồi.

Anh thật sự sai rồi.

Anh không dám nữa.

Xin em , xin em tha thứ cho anh.

Một lần nữa , tha cho anh một lần nữa thôi.

Cầu xin em , anh thật sự không muốn xa em , anh thật sự không muốn ..

"
Dương Quang Trường sau khi khoác áo sơ mi lên , tạm nói là cho lịch sự nhưng vẫn còn rất bê bết.

Anh vẫn chưa được Mặc Liên tha thứ , chỉ có thể ra nhận lỗi với Mặc Ly .
Anh lựng khựng quỳ phịch xuống sàn trước mặt Mặc Ly và Dương Quang , kiềm nén giọng điệu run rẩy , chậm rãi lưu loát nói ra từng câu từng chữ , tay anh siết chặt lấy vải quần run run : " Mẹ , ba.

Con thật sự biết sai rồi.

Xin ba mẹ tha thứ cho con.

Xin ba mẹ cho con được tiếp tục ở cạnh Mặc Liên ..

"
Mặc Ly vẫn rất tức giận , quát : " Tôi có thể tha thứ cho cậu bất cứ điều gì.

Ngoại trừ việc cậu có nhân tình , cậu chắc cũng biết được Mặc Liên con bé nó ghét cay ghét đắng những người phản bội nó.

"
Dương Quang Trường khẽ cúi đầu.

" Con biết.

Nhưng mà con không biết người đó là ai.


"
Mặc Ly nghe xong lại càng tức , trợn tròn mắt dám tin.

" Không biết ? Không biết mà cậu có thể gần gũi như vậy ? Cậu xem con gái tôi là đồ chơi của cậu sao ? "
Dương Quang Trường sững sốt , tròn mắt nhìn Mặc Ly.

Trong đầu anh lại vang vảng câu nói của vị bác sĩ kia.

" Cậu xem cô bé như thứ để cậu giải toả thì đúng hơn.

"
Dương Quang cảm thấy dường như Dương Quang Trường thật sự là không phải người như vậy , theo trực giác của một người ba , ông quay sang Mặc Ly nài nỉ giúp anh một chút : " Hay bà cho nó giải thích một chút được không ? Tôi vẫn có chút khó tin là thật ! "
Mặc Ly nể mặt ông , nể mặt anh đã từng cưng chiều Mặc Liên như thế nào , miễn cưỡng gật đầu đồng ý .
Dương Quang Trường mím chặt môi lại , tay chân run rẩy , chậm rãi nói ra từng chữ để không vang lên tiếng nghẹn ở mũi : " Ba mẹ , con hôm qua chỉ tới quán bar uống rượu thôi.

Sau đó thì cũng không biết tại sao mình lại ở nhà nữa ..

"
Mặc Ly " hừ " một tiếng , thẳng thắng , giọng điệu khá kiềm chế : " Nếu không phải Mặc Liên nửa đêm trốn đi ra ngoài đưa cậu về thì chắc cậu đã có một đêm hạnh phúc với con nhỏ trong bức ảnh đó rồi.

"
Mặc Liên ..

?
Dương Quang Trường một lần nữa sững sốt mở tròn mắt nhìn Mặc Ly , bà hôm nay không hề dịu dàng hiền lành như mọi ngày , đôi mắt bả toả ra một luồn khí lạnh lẽo tựa như có thể đóng băng anh rồi rã ra từng mảnh vỡ nhỏ .
Dương Quang nhíu mài , giọng điệu của ông cũng không dám tin : " Mặc Liên ? Mày nửa đêm lại để Mặc Liên đi tới chỗ đó đưa mày về sao ? Mày để con bé một mình nửa đêm đi tới chỗ nguy hiểm đó chỉ để rước mày về sao ? Mày có còn là con người không vậy ? "
Mặc Liên từ trong bước ra , đứng trước mắt hai người , cô do dự khụy chân xuống quỳ cùng anh .
" Mặc Liên ? " Ba người đều sững sốt đứng ngồi không yên .
" Em đừng như vậy , anh ..

" Dương Quang Trường vội kéo cô đứng dậy , Mặc Liên hất mạnh tay anh ra , khoé mắt đỏ hoe giương lên nhìn Mặc Ly và Dương Quang .
Mặc Liên khẽ cúi đầu , tay siết chặt vạt áo , giọng run nhẹ.

" Hôm qua con đi đưa thầy về , lúc đó thầy say đến mức không có ý thức rồi.

Còn , còn chị kia là con nhờ chị ấy giúp con đỡ thầy ra vì con không đủ tuổi đi vào.

"
Mặc Ly và Dương Quang lúc này đã nắm cánh tay cô đỡ đứng dậy.

" Được rồi.

Mẹ biết rồi , con đứng lên đi.


"
" Con mau đứng lên đi , con làm sai chuyện gì mà phải quỳ gối như vậy ? "
Mặc Liên lúc lắc đầu , tiếp tục quỳ xuống sàn nhà.

" Con , con sai trước.

Là con lúc đi cùng với Quang Trung , lúc đó con không để ý thầy , con để thầy một mình.

Con , con ..

hức ..

"
Hai người một lần nữa kéo tay Mặc Liên đứng dậy , đẩy cô tới luôn ghế để cô ngồi xuống.

Hai người ngồi hai bên ra sức dỗ dành cô.

" Đừng khóc nào , ngoan , con không có lỗi gì hết thì sao lại quỳ chứ ? "
Mặc Liên vẫn cứ bị nấc lên ở lồng ngực , vội lau đi nước mắt.

Mỗi khi khóc nhiều cô đều bị nấc lên như con nít , nấc đến ngạt thở .
Dương Quang Trường vẫn sững sốt không thôi , tự hỏi rằng có phải anh đã nghe nhầm hay không.

Mặc Liên lúc nãy đã quỳ xuống nói giúp anh , có phải cô cũng không muốn mối quan hệ của hai người phải dừng lại ?
Anh khẽ cụp mí xuống , vẫn quỳ mãi ở đó , trong lòng như có một thanh kiếm đâm xuyên qua rồi lại được rót một thứ mật ngọt vào ..
Dương Quang vỗ về tấm lưng của cô nhẹ nhàng , ân cần dỗ dành : " Ngoan , đừng khóc.

Khóc sẽ sưng mắt , má to thì đáng yêu mà mắt to sẽ trở thành gấu trúc đó con , xấu xí lắm.

"
Mặc Ly thì vỗ lồng ngực cô , dịu dàng hiền từ : " Con sai gì mà khóc chứ ? Nín đi mẹ thương , ngoan , khóc là xấu xí lắm đó , mẹ không thích con gái xấu xí đâu.

"
Dương Quang Trường bị phạt quỳ gối vào góc tường , cả ngày hôm nay anh cũng sẽ không được ăn bất kì hạt cơm nào .
Mặc Ly thì đi chợ mua một ít nguyên liệu về đãi Dương Quang vì hôm nay ông định sẽ ở đây đến chiều .
Mặc Liên chống tay nằm dài trên ghế salon ăn trái cây , xem Dương Quang cầm cây dạy dỗ Dương Quang Trường .
" Mày coi , ba cho mày đi theo vợ tới đây , tao cho đi là để chăm sóc con bé chứ không phải cho mày tới đây làm chuyện bại hoại như vậy.

"
" ...!"
" Con bé nó ở nhà lo cho mày tới mức nhắn tin cho ba hỏi mày ở đâu , còn mày thì đi ăn nhậu rồi để nó đi một mình nữa đêm vô chỗ nguy hiểm như vậy , mày xem coi có xứng làm chồng của con bé không ? "
" ...!"
" Ba mà không cho người điều tra thì chắc là Mặc Liên nó cũng giấu nhẹm chuyện này đi rồi.

Mày lớn đầu mà sao cư xử như trẻ trâu vậy con ? "
" ...!"
" Mặc Liên với Quang Trung nhìn có giống như là đang lén lút sau lưng mày không hả con ? Tính thằng đó gặp người thân thiết thì hồn nhiên cởi mở như vậy mày không biết sao ? La rầy nó vài câu , cùng lắm là mày cầm roi đánh nó mấy cái như lúc nhỏ thì nó nghe lời mày rồi không phải sao ? "
" ...!"
" Ba.

" Mặc Liên nằm nhàm chán quá , muốn nghe kể chuyện lúc xưa của ông nhưng Dương Quang Trường ở đây thì không thể được , đàng tìm cách tống cổ anh đi.

" Thầy bẩn quá à , ba cho thầy về phòng tắm đi.


"
Suy nghĩ một chút , Mặc Liên liền bổ sung thêm : " Hay ba xách cổ ổng về thành phố với ba luôn cũng được , mẹ chắc là sau này cũng không muốn nói chuyện với thầy nữa đâu.

"
Dương Quang Trường " hả " một tiếng đau lòng , chân mài xụ xuống buồn bả xoay mặt nhìn cô : " Không đi , có chết anh cũng không đi đâu.

"
Mặc Liên ngoảnh mặt ghét bỏ anh , tay bóc miếng thanh long cho vào miệng.

" Không đi thì mặc kệ thầy chứ , nói với em làm gì ? "
Anh bị ghét bỏ lại tủi thân , cùng tay cùng chân đứng dậy muốn đi tới cô.

" Vợ ơi.

Em đừng ..

"
" Quỳ xuống ! " Dương Quang quát : " Ai cho mà đứng dậy ? "
Dương Quang Trường tê cứng bắp chân , run run bám tường lấy thăng bằng.

" Con quỳ ở đâu cũng là quỳ.

Con muốn quỳ cạnh Mặc Liên ! "
Mặc Liên đảo mắt làm ngơ , đĩa trái cây cũng sắp hết , cô lười biếng đưa tay lấy hộp bánh macaron trong đống bánh kẹo mà Dương Quang mua cho cô.

" Thầy ở bẩn như vậy mà đòi ở cạnh gì chứ ? Em không muốn.

"
Dương Quang có chút buồn cười nhưng không để lộ ra ngoài.

Quang Trường lại càng tủi thân , đưa cổ tay áo lên khịt khịt mũi ngửi.

" Nó đâu có mùi đâu vợ ? "
Dương Quang chống nạnh bước tới ngồi xuống sofa với Mặc Liên , không ngại ngần nói : " Cả người mày bê bết dơ bẩn như chuột vậy mà còn nói không , mũi mày bị hỏng rồi sao ? "
Dương Quang Trường không kiên nể ba anh nữa , thẳng thắng bước đi về phòng của Mặc Liên.

" Con phải đi tắm , ba còn cản nữa thì con mất vợ tại ba đó.

"
Vừa nghe tiếng đóng cửa , Mặc Liên liền nhích nhích lại sát Dương Quang , giọng điệu vô cùng tò mò : " Baba.

Hay bây giờ ba kể chuyện cho con nghe luôn đi ba.

"
Dương Quang liếc lên phía trái cố nhớ lại sự kiện năm đó , ông ngữ khí ôn hoà ấm áp nói : " Nhưng mà ba cũng không chắc là đúng được , bởi năm đó ba đang công tác ở Canada.

Quá nhanh , ba còn chưa kịp trở tay thì đã ..

"
Hồi ức ..
Chàng thiếu niên trạc 25 tuổi - Dương Quang gấp gáp nhảy xuống trực thăng với khoảng cách hơn 5m.

Vừa tiếp đất thì đã chạy như điên tới giật lấy chìa khoá xe rồi một mình chạy tới bệnh viện ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận