Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Đông đi xuân đến, đảo mắt lại là một năm. Đã qua hiếu kỳ (thời gian để tang), cảnh tượng Tề gia bây giờ là tưng bừng rạng rỡ.

Hai đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm đang nằm ở bên giường ngủ say.

Chiếc giường siêu lớn này rõ ràng đã được xử lý đặc biệt, chỉ vì Hân Duyệt không chịu để đứa nhỏ ngủ với bà vú, cho nên giường hai người nằm đã biến thành giường ba người nằm, nhưng không có vị trí của Tề Vân Đình. Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ đành gọi thợ đến sửa thành giường bốn người nằm.

“Duyệt Duyệt, Ý nhi và Phong nhi đều ngủ say.” Ngụ ý, chúng ta có thể làm chút việc khác.

“Ừ, con trai chàng hôm nay ôm một khối kim nguyên bảo* ngủ say thật là hiếm thấy.” Buồn ngủ nhắm mắt lại. (*kim nguyên bảo là một thỏi vàng, mà để là kim nguyên bảo nghe dễ thương hơn)

Ngày lễ trảo chu*, Tề Mãn Ý ôm chặt một khối kim nguyên bảo cười ngây ngốc, nước miếng nhễu nhão. Tề Vân Đình đắc ý gật đầu: “Không hổ là con ta, từ nhỏ đã biết thứ có giá trị nhất là cái gì.” (*trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai, giống như ngày thôi nôi bên mình, đặt một mâm có nhiều đồ vật cho em bé chọn)

Đồ vật đầy bàn, giấy và bút mực, bàn tính, bánh bao, bảo kiếm, son bột nước gì đó cũng không giá trị bằng một khối vàng ròng.

Xét thấy Hân Duyệt cảm thấy cái tên Mãn Ý này rất tầm thường, Tề Vân Đình đặt cho con gái tên là Tề Ngự Phong, nhẹ nhàng phóng khoáng, lướt gió mà đi chẳng phải nhanh nhẹn sao. Hân Duyệt lúc đầu cảm thấy tên này giống như từng nghe ở đâu, ngẫm lại người bên cạnh cũng chẳng ai tên này, liền tự an ủi chắc là mình có duyên với cái tên này. Gọi được một năm mới đột nhiên nhớ tới: Tề Ngự Phong không phải là tiểu sư muội của mấy người Vô Nhai Tử, Thiên Sơn Đồng Lão và Lí Thu Thủy hay sao.

Khó trách con gái ta từ nhỏ đã có khuôn mặt xinh đẹp xuất trần, thì ra là bà ngoại của Vương Ngữ Yên!

Cũng may Phong nhi bắt một thanh bảo kiếm, vì thế Hân Duyệt vẻ mặt cảm khái nói: “Giấc mộng tiếu ngạo giang hồ của mẹ phải nhờ con thực hiện rồi.”

Từ ngày đó, Tề Mãn Ý lấy khối kim nguyên bảo xem như đồ chơi, ngày đêm không rời tay, buổi tối trước khi đi ngủ cũng phải gặm mấy cái.

Tề Vân Đình yêu thương nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm một phen, nó hơi chóp chép cái miệng rồi lật mình ngủ tiếp.

“Duyệt Duyệt, Đã bao lâu rồi...... Bao lâu chưa được tận hứng?” Liếm liếm vành tai của nàng, giọng nam trung khàn khàn vừa mê hoặc vừa mờ ám.

“Ta muốn đi ngủ...... Ôi, chàng đừng sờ loạn mà......” Nàng đã sớm bị hai đứa nhỏ làm mệt mỏi cả ngày, không có tinh thần làm chuyện khác.

Khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, một đôi bàn tay to dẫn đến lửa cháy lan ra đồng cỏ, “Đây là nơi Duyệt Duyệt mẫn cảm nhất, ha ha!”

Vặn vẹo thân mình né tránh tập kích của hắn, “Người ta mệt lắm rồi.”


“Nàng chỉ cần ngủ thôi, còn lại giao cho ta.” Lại tiếp tục công thành đoạt đất.

“Ặc......” Âm thanh hữu khí vô lực tăng thêm vài phần kiều mỵ.

“Nương tử sinh con xong, dáng người càng thêm đẫy đà hấp dẫn, trước kia nơi này một tay là nắm được, bây giờ vi phu lại cảm thấy tay của mình nhỏ. Không bằng vẫn là dùng miệng......” Đã nói là làm, ta là người nói được làm được.

“Ngày mai...... Được không?” Tuy nàng có chút khát khao, nhưng nàng vẫn không thể chống lại Thần ngủ.

“Nàng nói đi?” Ngoài miệng nói vậy, cũng không chờ nàng có phản ứng đã trực tiếp cầm tay nàng đặt vào nơi nóng rực đó.

Vật tràn đầy ý chí chiến đấu đang rục rịch trong tay nàng, giống như một gậy đánh bay ông thần ngủ.

“Ừ, vậy ta giúp chàng một chút.” Xấu xa nhìn về phía hắn.

“Phốc! Rõ ràng là nàng đã sớm muốn xem.” Ôm chặt phía trên, nhắm phía dưới.

“Oa......” Một tiếng nhi đồng to rõ ngăn lại tiến công của hắn, không khỏi nhíu mày: “Đứa nhỏ này thật là biết chọn thời điểm.”

“Bảo...... Bảo......” Bàn tay nhỏ bé của Tề Mãn Ý đang quơ loạn trên không, đầu lưỡi duỗi ra co lại như đang muốn ngậm cái gì đó.

Ai hiểu con bằng mẹ, Hân Duyệt rất nhanh phản ứng lại: “Kim nguyên bảo của nó đâu, chàng lấy đi đâu rồi?”

Tề Vân Đình buồn bực hất đầu: “Mỗi ngày nó đều cầm chơi, làm sao ta biết ở đâu chứ.”

“Vậy chàng nhanh đi tìm đi.”

Nửa đêm rồi cũng không thể để cha nó mông trần chạy đi tìm vàng cho nó chứ?

Tùy tay lấy một thỏi bạc trong hộp tiền đưa cho nó, quả nhiên trẻ nhỏ dễ gạt, bẹp bẹp cắn một ngụm lên.


Một lần nữa lên giường, lần này bỏ qua các bước rườm ra, trực tiếp công thành.

Lửa đạn vô cùng mãnh liệt......

“Oa......” Một tiếng khóc vang lên giữa đêm yên tĩnh, Tề Mãn Ý xoay thân mình mập mạp, sờ soạng đến bên người mẫu thân, dùng hết lực bú sữa xua đuổi bàn tay to đang chiếm chỗ của mình, vui vẻ ngậm.

“Ngươi......” Tề Vân Đình thở hốc vì kinh ngạc, hung tợn tức giận mắng: “Tiểu tử ngươi vì sao mỗi lần đều muốn giành nữ nhân với lão tử?”

Hân Duyệt ngang ngược trừng mắt liếc hắn một cái: “Không được để con ta lưu lại bóng ma tâm lý, sau này không quản được vợ thì phải làm sao?”

“Cắt, hổ phụ vô khuyển tử, Ý nhi của chúng ta tương lai nhất định bách chiến bách thắng.” Phía trên bị giành, phía dưới lại không ngừng.

Hân Duyệt vô lực ca thán: “Hai người các ngươi địa chủ lớn, địa chủ nhỏ đều muốn ép chết tầng lớp dân đen bên dưới sao?”

Tề Mãn Ý nghĩ người đang vận động kia có ý muốn cướp đồ ăn của mình, giơ móng vuốt nhỏ, trên thân mình cường tráng của Tề Vân Đình cào vài cái.

“Lão tử ta mặc kệ lần này ngươi muốn làm gì ta cũng không thể nhường nhịn nữa.” Hắn quyết tâm gia tăng sức lực.

“Oa......” Lại một tiếng khóc vang lên, Tề Ngự Phong cũng đến gia nhập đội ngũ cướp đoạt, một vòng hỗn chiến, bị đánh bại tất nhiên vẫn là Tề Vân Đình.

Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ: Cứ tiếp tục như vậy, cua đồng dũng mãnh của cha các ngươi sớm muộn cũng bị các ngươi làm giữa đường gãy gánh. Nhớ ngày đó Tề Vân Đình ta khí thế ngất trời, kéo dài không suy, khiến mẹ các ngươi phục phục thiếp thiếp. Nay, vậy mà lại bại trên tay các ngươi.

Xoay quanh, thở dốc, buồn bực, đấm tường...... Ta thề: Trong vòng 3 ngày, nhất định phải đóng gói các ngươi đem đến phòng bà vú, trên giường của Duyệt Duyệt chỉ có thể có một mình ta, quyết không thể tha thứ cho những tiểu tam, tiểu tứ như các ngươi được.

Mùa xuân trời trong nắng đẹp, Hân Duyệt mang theo Ý nhi, Phong nhi đi ra ngoài hóng gió. Xe ngựa Tề gia dừng trước cửa Duyệt Lăng ký, Tề Vân Đình lần lượt ôm ba người xuống, đưa bọn họ đi vào, còn nói lúc nào sẽ tới đón.

Trượng phu kiểu mẫu như thế này tất nhiên sẽ dẫn tới không ít ánh mắt hâm mộ, Hân Duyệt lại ngạc nhiên phát hiện trong những ánh mắt hỗn tạp kia lại có vài người lấp ló thăm dò.

Mặt tiền cửa hàng đã mở rộng đến sáu gian, làm thêm trâm hoa, hàng thêu tay, buôn bán cũng không tệ lắm.


Lăng Nhi cầm một cây trâm ngọc lên: “Tỷ tỷ xem, đây là Tiểu Diệp làm, mài rất cẩn thận đó.”

Hân Duyệt cầm lấy nhìn, thợ khéo quả thật tinh xảo, không giống như cây trâm bình thường chỗ thân trâm có vài cái vòng tròn, nàng thiết kế lại thân trâm có hình gợn sóng, lại có một phong vị khác.

“Ừ, thật xinh đẹp.”

“Nào có, đại tẩu xem, Lăng Nhị tỷ tỷ dùng chỉ vàng thêu con rồng này tinh tế như vầy mới đáng khen nè, tỷ xem những đám mây này sinh động giống như đang bay thật vậy.”

Đám mây dưới chân rồng so với con rồng đang bay càng thêm xuất sắc hơn.

“Có hai muội muội lanh lợi khéo tay như các muội thật là phúc của ta.” Hân Duyệt nắm tay hai người cười nói.

“Đại tẩu, có một tẩu tẩu như người mới là phúc của chúng ta đó!” Giọng nói từ cửa truyền đến.

Hân Duyệt quay đầu, nhìn thấy một vị cô nương ăn mặc hoa lệ tiến vào, đầu đầy châu ngọc, ngọc bội leng keng.

“Vị cô nương này là......”

Lăng Nhi tiến lên đón chào: “Đây không phải Chúc tiểu thư sao, mấy hôm rồi người không có tới đó.”

“Đâu có, gia quy thâm nghiêm, hôm nay thật vất vả mới có thể ra ngoài, vừa vặn liền gặp được đại tẩu, thật là có duyên mà.” Tươi cười ấm áp như mùa xuân, son phấn trên mặt run run rơi xuống rào rào, Tề Mãn Ý hít phải ho sặc sụa. Tiểu Nghiên lanh lẹ, mang tiểu thiếu gia và tiểu thư ra ngoài chơi.

Người tới là khách, Hân Duyệt chỉ đành gật đầu nói phải.

Ai ngờ Chúc tiểu thư kia lại đuổi tới, bắt kịp hai đứa trẻ, đưa hai khối ngọc bội cho bọn chúng: “Một chút quà gặp mặt nho nhỏ thể hiện lòng kính trọng.”

Hân Duyệt kinh ngạc: “Đây...... Chúc tiểu thư đúng không, điều này, ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được.”

Chúc tiểu thư mệnh danh là Uyển Châu đệ nhất mỹ nhân chân thành trở về bên cạnh Hân Duyệt: “Đại tẩu đừng khách sáo, gọi ta là Niễu Niễu là được, nói ra chúng ta còn là thân thích nữa đó, cũng không phải người ngoài.”

Chúc – Niễu Niễu, à, Chúc gia là nhà cậu của Thu Sương, vậy chắc là biểu muội của muội ấy, nói vậy kêu đại tẩu cũng đúng.

Liền gọi người ôm hai đứa trẻ lại, dỗ bọn chúng gọi cô cô. Ý nhi có vẻ không thích nàng, xoay qua nhìn Quách Diệp cười ngây ngô. Phong nhi chu cái miệng nhỏ nhắn kêu một tiếng “Trư...... Trư.” 


“Ai! Ngoan quá!” Chúc Niễu Niễu vui sướng không thôi, cười đến độ hiện rõ những nếp nhăn khóe mắt.

“Ôi chao, thực thực xin lỗi, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”

Giương mắt nhìn lại, thì ra một tiểu nha đầu rót nước đang nhìn trộm bên này, làm đổ nước trà vào người một vị cô nương.

“Không ngại, một chút việc nhỏ mà thôi.” Nàng đứng dậy phủi phủi nước và lá trà dính trên áo, sắc mặt dịu dàng như thường.

Hân Duyệt không khỏi vô cùng tán thưởng vẻ bình tĩnh của nàng, bỗng nhiên nhớ tới mình vừa từ tiệm may mang tới vài bộ quần áo, bảo Tiểu Nghiên cầm đến, để cô nương kia chọn một bộ để thay.

“Làm sao Chỉ Lan dám nhận, chỉ là quần áo bị ướt cũng không thể ra ngoài được, đành mượn tạm của phu nhân vậy.” Đến phòng trong thay đồ, có chút rộng thùng thình, Hân Duyệt thầm than bản thân mình nên giảm cân thôi.

Hai chữ giảm cân này vạn lần không thể nhắc tới trước mặt Tề Vân Đình, hắn thích cảm giác đó, dưới thân mềm mại, cảm giác tuyệt vời.

“Chỉ Lan cô nương quả thực có phong cách quý phái, xử sự đúng mực, làm cho người ta bội phục.” Hân Duyệt tán thưởng từ nội tâm.

“Không dám, quần áo của phu nhân, ngày mai Chi Lan sẽ tự mình mang đến trả.”

“A, không cần, gặp mặt cũng là có duyên, tặng cho cô.”

Chỉ Lan cười cáo từ, một tiểu nha đầu đi theo ra ngoài

Những đại cô nương, tiểu tức phụ trong tiệm không phải đoan trang hào phóng thì là câu nệ có lễ, Hân Duyệt thầm khen: Việc làm ăn này đúng là tốt.

Quách Diệp lại nhỏ giọng nói: “Hôm nay không biết vì sao, mọi người đều dễ nói chuyện.”

“U, trâm ngọc bích này và khăn thêu rồng vàng này đều là tinh phẩm, ta muốn có.” Chúc tiểu thư vẻ mặt vui mừng.

“Ngại quá, đây là quà chúng ta tặng cho tỷ tỷ, không bán.” Lăng Nhi giải thích rồi sắc mặt không đổi cầm trở về.

“Vậy không bằng để ta mua trước, rồi lại đưa cho đại tẩu đi.”

Gì? Như vậy cũng được?

Hân Duyệt gãi gãi lỗ tai, hôm nay vận may của ta tốt vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui