Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Tề Vân Đình nắm chặt
hai tay phẫn hận đấm xuống mặt nước, "Được, ta chờ, ta không tin không
chờ được tới lúc nàng cam tâm tình nguyện."

Hắn tức giận trở về phía bình phong bên kia.

Hân Duyệt đột nhiên muốn cười, cố gắng cắn môi không dám lên tiếng, sợ chọc giận hắn.

Hít thở sâu,1234

"Ta không tắm nữa, phải lên bờ mặc quần áo, ngươi đừng nhìn lén nga." Hân
Duyệt nghĩ nên nói, tắm ôn tuyền còn không bằng tắm với ngươi, kỳ thật
ngươi cũng rất tốt. Nhưng nàng không có lá gan đó.

Tề Vân Đình chưa hết giận thở hổn hển: "Vừa rồi cái gì không nhìn thấy, nàng còn muốn lần thứ hai?"

"Xía, lưu manh, dù sao ngươi nhắm mắt lại là được rồi."

Tiếng nước ào ào và thân hình lung linh xuyên qua bình phong kích thích thần kinh của hắn.

"Vừa rồi nếu không phải ta kéo nàng khỏi mặt nước, sợ rằng nàng đã sớm gặp Diêm vương gia, cũng không cám ơn ta."

"Ngươi đúng là đã cứu ta, nhưng ngươi cũng chiếm không ít tiện nghi của ta,
hừ! Huề nhau." Hân Duyệt nhanh chóng mặc xong quần áo.

Trong đầu Tề Vân Đình vẫn còn hình bóng Hân Duyệt mềm mại không xương ý loạn tình mê, vốn hết thảy thuận lí thành chương, nước chảy thành sông...... Nước không chảy thành sông, hắn oán hận đánh lên mặt nước, bực bội nhảy lên
bờ, qua loa mặc quần áo, đuổi theo Hân Duyệt đang rời khỏi phòng tắm.

Chưởng quầy, quản sự phòng tắm, cùng những chưởng quản của tửu lâu sớm đã đợi ở thiên thính, một đám cúi đầu, ủ rũ, diện mạo như vừa thua cược không
bằng.

Vừa rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xa, bây giờ là từng bước nện xuống sàn nhà, trái tim mọi người cứ nhảy thót tới cổ họng.


Tề Vân Đình bước vào, đá bay chiếc ghế con cạnh đó, làm bà tử đang đứng giữa nhà sợ tới mức hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

"Đại thiếu gia, đều là bà lão tôi đây có mắt không tròng, đi vào không đúng lúc, phá hỏng chuyện tốt của ngài......"

Tề Vân Đình " Rầm" một tiếng vỗ bàn, có cần nói trực tiếp như vậy không.

Bà tử quỳ trên mặt đất, run run nói không thành lời.

Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận, thở phì một hơi, nhẫn nhịn ý muốn đá văng bà ta.

Chưởng quầy chắp tay giúp đỡ: "Đại thiếu gia, vừa rồi ngài căn dặn mua hai bộ
quần áo đem vào, chúng tôi cũng không biết...... Ngài tức giận."

"Tức giận?" Tề Vân Đình giận trợn trừng mắt, ánh mắt lẫm liệt làm người ta không rét mà run.

Một bóng dáng nhanh nhẹn chạy vào, "Đại...... Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi
nói đói, phòng bếp đang đợi ngài trở về mới dọn thức ăn."

Tề Vân Đình hừ một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài, nhóm quản sự vội vàng đuổi theo.

Hân Duyệt tóc dài còn ướt phân tán trên vai, lấy tay chống cằm nâng khuôn
mặt nhỏ nhắn trắng hồng của mình, ý cười trong suốt nhìn thấy Tề Vân
Đình thở phì phò ngồi xuống.

Bọn tiểu nhị như đàn cá bơi vào, trong nháy mắt trên bàn đã bày đầy cao lương mĩ vị.

Một bên là núi lửa tùy lúc có thể phun trào, bên kia là chủ tử mới tươi
cười như hoa cúc, cho nên một loạt bà tử quản sự đều chọn đứng bên người thiếu nãi nãi.

"Thiếu nãi nãi, đây là các món ăn nổi tiếng của
Tể Nam, cá chép Hoàng Hà chua ngọt, ngoài giòn trong mềm, chua ngọt vừa
đủ, rất ngon miệng."

"Thiếu nãi nãi, người xem, đây là gà hồ lô.
Dùng giao bạch ở Tể Nam, hồ lô, ngó sen trắng, hạt sen, hoa sen trắng
hấp thịt, xé sợi tinh tế, tươi mới ngon miệng, mùi thơm ngát không
ngán."

Hân Duyệt vui vẻ ăn, "Ừ, không tệ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Tề Vân Đình gắp bừa một món nhét vào miệng, nhai vài miếng thì đập đũa xuống bàn.

"Đây là đồ ăn gì vậy, thật khó ăn, gọi đầu bếp cho ta."

Hân Duyệt liếc hắn một cái, tiếp tục vui vẻ ngồi ăn.

"Tiểu nhị ca, món này không tệ, gọi là gì vậy?"

Tiểu nhị lau một tầng mồ hôi lạnh trên trán, vội khom người nói: "Thiếu nãi
nãi người cho tiểu nhân sống với, gọi tiểu nhị là được, người đem......
Chữ ca bỏ đi. Đây gọi là nãi hương bồ, cũng là món ngon ở Tể Nam."

Khi nói chuyện, đầu bếp đã đến.

Chưởng quầy tiến lên bẩm báo: "Đại thiếu gia, lần trước lúc ngài đến, khen Mã Ba nấu ăn ngon, lần này đồ ăn cũng là do hắn nấu."

Tề Vân Đình nhướng mày: "Vậy thì đã sao, khó ăn như vậy, trừ một năm tiền công."


Mọi người hớp một ngụm khí lạnh, Mã Ba sợ tới mức cúi đầu không dám nói gì, môi cũng cắn sắp nát.

Chưởng quầy ho nhẹ một tiếng tăng thêm can đảm, "Đại thiếu gia, nhà Mã Ba trên có mẹ già bảy mươi, dưới có một vợ hai con gái, đều dựa vào tiền công
của hắn mà sống."

Tề Vân Đình trưng bộ mặt hàn băng ngàn năm, không chút động lòng.

Hân Duyệt thật sự xem không được nữa, lấy chút can đảm, hỏi: "Mã Ba, tiền công một năm của ngươi là bao nhiêu?"

"Tiểu nhân mỗi tháng năm lượng bạc, một năm là sáu mươi lượng, qua năm mới được lĩnh một cái hồng bao riêng."

Khó trách trong các chi nhánh của Tề gia đều là người lâu năm, thì ra đãi ngộ đúng là không tệ.

Hân Duyệt nhận lấy khăn ấm tiểu nhị đưa, xoa xoa tay, vươn tay về phía Tề
Vân Đình. Giơ móng vuốt nhỏ vào trong ngực Tề Vân Đình sờ loạn.

Tất cả mọi người choáng váng, dỗ dành thiếu gia kiểu gì vậy...... Thật là.
Vì thế đều tự cúi đầu, người đếm kiến thì đếm kiến, người tìm hang chuột thì tìm hang chuột.

Trong lúc nhất thời phong lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng thở ngày một dồn dập của Tề Vân Đình.

"Sờ loạn cái gì vậy?" Hắn rốt cục nhịn không được, đè thấp giọng hỏi.

"Ngươi thiệt là, nhỏ mọn như vậy, vài tờ ngân phiếu giấu kĩ vậy làm chi?" Hân
Duyệt rốt cục lấy ra xấp ngân phiếu từ ngực của hắn. Tìm ra tờ một trăm
lượng, đưa cho Mã Ba:

"Đồ ăn không tệ, ăn rất ngon, hắn phạt ngươi không liên quan gì, đây là tiền thưởng một trăm lượng của ngươi."

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, thì ra là tìm ngân phiếu, còn tưởng rằng thiếu nãi nãi đang hạ hỏa cho thiếu gia nữa chứ.

---- nghĩ rằng nàng đang dỗ dành ta, thì ra là......

Hàn băng trên mặt Tề Vân Đình dày thêm vài phần.

Mã Ba kia nào dám nhận, chỉ nhìn về phía Tề Vân Đình.

"Này, ta nói thì ngươi cầm đi nha."

"Tiểu nhân không dám."


Hân Duyệt xem hắn sợ tới mức như vậy, lại không thể trách cứ, chỉ đành mất
hứng chu môi nhìn về phía Tề Vân Đình: "Ngươi nói câu gì đi."

Tề
Vân Đình bất đắc dĩ nhìn nàng liếc mắt một cái: "Thiếu nãi nãi cho
ngươi, còn không mau nhận đi, chút nữa nàng tê tay thì ai lo đây?"

Mã Ba trộm cười, vui vẻ nhận ngân phiếu, lui xuống.

Hân Duyệt xem Tề Vân Đình biểu hiện cũng không tệ lắm, liền gắp một chút
thức ăn đưa đến bên miệng hắn: “Cái này ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi."

Không ngờ, hắn vung tay lên gạt phăng đôi đũa của nàng: "Không ăn."

Con bà nó, chảnh...... Cho ngươi cái bậc thang, ngươi còn không leo xuống.
Nổi giận gì với ta chứ, ta cũng không phải là tiểu nhị trong tiệm của
ngươi.

"Người ta tốt bụng đút ngươi, ngươi tức giận cái gì chứ.
Nếu ghét ta như vậy, có chuyện gì đêm nay ngươi đừng ngủ trong phòng
nữa."

Giận...... Tề Vân Đình trên trán nổi gân xanh-- trước mặt nhiều người như vậy lại xù lông với ta.

"Chưởng quầy, dọn phòng cách vách cho ta," Đứng lên, từ trên nhìn xuống Hân Duyệt

"Có chuyện gì nàng cũng đừng tìm đến ta. Nàng cứ giận ta đi, tức chết ta, không phải nàng cả đời làm quả phụ hay sao."

"Ai thủ tiết cho ngươi, ngươi chết, ta lập tức liền......"

"Đủ rồi." Không đợi Hân Duyệt nói xong, Tề Vân Đình đập bàn, phất tay áo mà đi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mọi người bình luận một chút nha, có sai sót gì ta sẽ sửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui