Lý Thanh Sơn chỉ được đi theo, giờ khắc này từ chối chẳng qua là tự rước lấy nhục, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, không có ai có thể nói "Không". Trong đầu của hắn đang hăng hái suy tính tất cả những điều vừa được chứng kiến, Luyện Khí tầng hai là gì, chẳng lẽ không phải Tiên Thiên sao? Người hắn sắp đi gặp là đại nhân vật trong Ưng Lang vệ, không biết bởi vì duyên cớ nào muốn gặp mình, chẳng lẽ cũng là vì Linh sâm?
Một loạt nghi vấn không thể nào giải đáp, triều đình mạnh mẽ như thế càng vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Với cách nói triều đình dùng vinh hoa phú quý đi chiêu mộ những cường giả này phục vụ ình, chẳng bằng nói cường giả thành lập triều đình, thống trị thiên hạ. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, đó chẳng qua chỉ là ý nghĩ tự sướng của Hollywood mà thôi. Tình hình thực tế là: năng lực càng lớn, quyền lực càng lớn!
Giữa lúc đang cân nhắc, ba người đã bước ra ngoài thành. Hoa Thừa Tán đi đầu, hầu như đi mà như bay, càng chạy càng nhanh, đạp tuyết vô ngân.
Phùng Chương điều động chân khí toàn thân, cũng nỗ lực đuổi tới, tuy rằng kém xa dáng vẻ tiêu sái của Hoa Thừa Tán nhưng cũng nhìn ra là bắt nguồn từ cùng một loại bộ pháp.
Lại nhìn Lý Thanh Sơn bên cạnh, không phiêu dật như vậy, nhảy lên một cái, mỗi một bước đều dài mấy chục bước, giống như mãnh thú lao nhanh, mỗi một khối xương mỗi một khối bắp thịt cả người đều điều động, có một loại hào khí nguyên thủy thô lỗ, dĩ nhiên cũng dùng được.
Trong ba người, Hoa Thừa Tán và Phùng Chương vận khí, mà Lý Thanh Sơn dùng sức, lập tức thể hiện sự khác biệt.
Phùng Chương nghĩ thầm: nếu tiểu tử này toàn lực chạy trốn ta thực sự không hẳn có thể bắt kịp, nhìn hắn dường như không đơn giản giống cao thủ nhất lưu bình thường. Chờ ta gặp Vương thống lĩnh, báo lên tình trạng của hắn, phế bỏ võ công của hắn rồi nói sau.
Hoa Thừa Tán có nhãn lực cao hơn nhiều, cũng thầm đánh giá Lý Thanh Sơn: "Luyện Khí một tầng, chân khí còn rất yếu, hẳn là công hiệu Linh sâm kia, còn tu luyện một loại pháp môn luyện thể nào đó, khí huyết rất cường đại."
Phùng Chương đánh bạo nói:
- Hoa thống lĩnh, ngài cùng Vương thống lĩnh tới đây là có chuyện quan trọng gì?
Y nhường hai vị thống lãnh điều động.
Hoa Thừa Tán cười nhìn hai người một cái nói:
- Cố lão bản đến rồi, cụ thể chuyện gì, ta cũng không biết.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy Phùng Chương sửng sốt một lát, mới như bỗng nhiên phản ứng lại, thay đổi sắc mặt, chân khí toàn thân trong nháy mắt hỗn loạn, chân dưới lảo đảo một cái, suýt nữa trượt chân. Y thật vất vả điều chỉnh tốt thân hình, một lần nữa chạy tiếp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Lý Thanh Sơn càng thêm tò mò, "Cố lão bản" kia là người ra sao. Hoa Thừa Tán mới vừa nói có người muốn gặp mình, mà không phải nói "Lão Vương" muốn gặp ngươi, chẳng lẽ là vị Cố lão bản này.
Ngoài thành Khánh Dương, một mảnh thế giới bao phủ trong làn áo bạc tuyết trắng, dưới chân núi có một gốc cây nghênh khách tùng bị chặt, chẳng biết từ lúc nào, đã lát thành một tấm phản dài, một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ Tử đàn, trên có vài món đồ uống rượu cực kỳ tinh xảo, một bên lò lửa nhỏ hồng rực đang đun sôi một cái đỉnh nhỏ.
Hai người ngồi đối diện nhau, uống rượu thưởng tuyết, phong nhã thoát tục khác nào thế ngoại chi nhân.
Mà một người trong đó, chính là Vương Phác Thực nắm giữ quyền lớn tại Thanh Hà phủ, thực tế tuổi ông ta đã tám mươi có hơn, nhưng bởi vì Luyện khí, xem ra chỉ có chừng bốn mươi tuổi. Khuôn mặt kia nổi danh là khuôn mặt nghiêm túc, lúc này đang nở nụ cười tựa như gió xuân tháng ba.
Phi ưng truyền đến một tờ tin tức, kéo ông ta từ Thanh Hà phủ thành bên ngoài ngàn dặm, vô tận phồn hoa, gọi đến thành nhỏ Khánh Dương thâm sơn cùng cốc này, ông ta không chỉ không cảm thấy tức giận, trái lại rất vinh hạnh.
- Lão Vương, tu vi của lão lại tinh tiến, không cần thời gian dài, Thanh Hà phủ này liền chứa không nổi lão nữa.
Cái ngoại hiệu này của Vương Phác Thực không phải ai cũng có thể gọi, ngay cả Phó thống lĩnh Hoa Thừa Tán gọi ông ta là Lão Vương, ông ta cũng phải trừng mắt, thế nhưng đối diện người này gọi tới, ông ta càng thấy vinh hạnh, thân thể nghiêng về phía trước:
- Nguyện làm con sói dưới trướng đại nhân.
- Ta vốn hướng cho tiểu Hoa tiếp nhận vị trí của lão, chỉ là…
- Tiểu Hoa thực không nên thân, phụ lòng đại nhân chờ mong, a, bọn họ đến rồi.
- Cố đại lão bản, thuộc hạ đã mang người đến cho ngài rồi!
Hoa Thừa Tán cười híp mắt, sau đó đi lên, chụp vào nắp đỉnh nói:
- Lão Vương, rượu này còn chưa được sao?
Vương Phác Thực gạt tay Hoa Thừa Tán, trừng hai mắt nói:
- Không được kêu loạn, thành thật ngồi xuống, rượu này nhất định phải nấu đủ ba khắc mới đủ mùi vị.
Hoa Thừa Tán hít một hơi khí lạnh, khoanh tay ngồi xếp bằng xuống một bên.
- Lão Vương ra tay quá nặng đi.
Lại nói với Cố lão bản:
- Ngài biết lão ấy bình thường bắt nạt thuộc hạ ra sao rồi đó!
Lý Thanh Sơn dựa vào linh mục, từ rất xa đã thấy được hai người dưới nghênh khách tùng, nếu như nói linh khí trên người Hoa Thừa Tán uyển chuyển nước chảy, như vậy Vương Phác Thực giống như tảng băng ngày đông, trầm ngưng như thật, giơ tay nhấc chân cũng xúc động linh lực trong thiên địa, tràn đầy ảo diệu không cách nào truyền lời.
Nhưng khi Lý Thanh Sơn đi tới nghênh khách tùng, tâm thần toàn bộ rơi vào trên người "Cố lão bản" kia, ngay cả trên người Vương Phác Thực có huyền bí ảo diệu thế nào đều không thể khiến tầm mắt của hắn dời đi mảy may.
Một bộ quần áo thuần màu trắng, phiêu dật rộng lớn, mềm mại xõa xuống chỗ ngồi giống như hòa làm một với trời đất trắng xóa.
Một dung nhan khuynh thế, tựa cười mà không cười, nhìn Lý Thanh Sơn, thanh lệ như tuyết, lại ẩn hàm vẻ đẹp tuyệt vời như hoa.
Lý Thanh Sơn vốn không tin cái gì là nhất kiến chung tình, vốn tin tưởng bản thân đã từng chịu vô số mỹ nữ xung kích trên mạng từ kiếp trước, sẽ không có cái gọi là cảm giác kinh diễm.
Nhưng giờ khắc này hắn đồng ý tin tưởng cái nhất kiến chung tình đó, càng tin tưởng thế giới này có vẻ đẹp mà kiếp trước không cách nào so sánh, tim đập ầm ầm gia tốc, hầu như không thể tự ức chế.
Hắn từng ở say rượu ăn nói ngông cuồng, nói muốn "Đời trước nằm trên nữ nhân đẹp nhất", vốn đối với hắn mà nói, quá đáng lắm cũng chỉ là lời nói say rượu thôi, nhưng bây giờ nảy sinh ra ý nghĩ mãnh liệt, muốn cưới nàng làm vợ!
Mà biểu hiện của Phùng Chương tuyệt nhiên ngược lại với hắn, chỉ liếc mắt nhìn liền cúi đầu xuống, phảng phất trước mắt không phải tuyệt sắc giai nhân, mà là hồng thủy mãnh thú.
Hoa Thừa Tán khinh bỉ liếc Phùng Chương một cái, sau đó cười nhìn Lý Thanh Sơn, trong con ngươi lướt qua một sắc thái buồn bã. Chỉ có kẻ ngạo mạn và cuồng vọng nhất mới có can đảm nhìn thẳng con mắt của nàng như vậy, sau đó chìm đắm trong đó, cũng không còn có thể tiếp tục tự kiềm chế.
"Cố lão bản" ho nhẹ một tiếng, hít hít cái mũi:
- Mấy ngày ngươi không tắm rồi?
Âm thanh lạnh lẽo mà êm tai chảy xuôi giống như suối băng, nhưng lời nói ra lại làm cho Lý Thanh Sơn nháy mắt dại ra, một cái hoàn mỹ hình tượng nào đó trong lòng đổ nát một ít, rất muốn rống to "Ngươi không thể nói lời như vậy". Ở trong lòng của hắn, dù cho nàng không thể giống như trong mấy truyện cổ tích kia, vừa mở miệng liền thở ra hoa tươi, chảy ra mật đường, thì cũng nên có ý thơ, duy mỹ chút chút.
Hoa Thừa Tán không nhịn được bắt đầu cười ha hả.
- Ta...
Lý Thanh Sơn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, tuy rằng hắn cả ngày luyện công nhưng trên người cũng không có mùi vị gì đi! Tuy vậy, nhờ thế mà hắn có thể tỉnh lại từ trong trạng thái mê muội kia.
Lý Thanh Sơn vừa mới chú ý tới, bên hông nàng treo một con chim ưng nhỏ màu bạc, giống hệt cái bên hông của Vương Phác Thực. Áo trắng trên người chiếu rọi xuống tuyết, cũng có thể thấy được mơ hồ Bạch Ưng giương cánh, cánh kéo dài đến hai tay áo, mỗi một mảnh lông chim đều cẩn thận tỉ mỉ, giống như vũ y trong truyền thuyết.
Nàng là một vị Bạch Ưng lĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...