- Ưng Lang vệ!
Lữ Đình Nhị thốt lên tiếng kêu sợ hãi, Chử Hâm rốt cục không cười nổi, mà Ngụy Đan Đông sắc mặt trắng như tờ giấy, sống lưng Vạn Hào vốn thẳng tắp giờ tựa hồ co rụt lại.
Lý Thanh Sơn lúc này mới chú ý tới quần áo vị Phùng đại nhân này, quả nhiên so với mình này thân sơn trại quần áo còn uy phong hơn nhiều lắm. Mà nhất bắt mắt nhất, xác thực bên hông vị trí có treo một con thiết lang bài, dáng dấp như sói. Lang bài cũng không lớn, nhưng mặt trên toả ra linh quang, so với cắm trên mặt đất thiền trượng, muốn càng thêm chói mắt gấp mười lần.
Lưu Hồng và Ngô đường chủ theo ở phía sau, nhìn thấy những nhân vật đầy trên lâu này thì đều hoảng sợ. Chỉ mới nửa tháng đã dẫn đến nhiều cao thủ như thế, Khánh Dương thành đã bao lâu không náo nhiệt như vậy.
Lưu Hồng liếc mắt nhìn về một chiếc thiền trượng, lại một lần nữa xác nhận tin tức mình lấy được không phải giả dối, thầm nghĩ: "Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, ngươi quả nhiên ghê gớm, nhưng đáng tiếc hôm nay Ưng Lang vệ ở đây, ngươi là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống."
Vạn Hào nói:
- Ưng Lang vệ cũng phải nhúng tay loại giang hồ phân tranh này sao?
Chử Hâm cười khổ nói:
- Đại nhân ngài đã là cao thủ Tiên Thiên, tội gì đến tranh đoạt cùng chúng ta! Vị Ngô đường chủ này ra giá bao nhiêu tiền, ngài cứ việc nói, ta tuyệt không trả giá.
Lữ Đình Nhị và Ngụy Đan Đông còn chưa kịp nói chuyện, Phùng đại nhân liền mở miệng, tiếng nói của y cao vút chua ngoa, nhưng lời y nói ra so với tiếng nói của y càng chua ngoa thêm gấp mười lần:
- Cút hết ra ngoài cho ta!
Tất cả mọi người đều biến sắc, bởi vì một câu nói mà cả tửu lâu tràn ngập cảm giác như gió thổi trước cơn mưa.
Ngô đường chủ ở một bên thêm mắm dặm muối, cáo mượn oai hùm:
- Phùng đại nhân bảo các ngươi cút ra ngoài, các ngươi không nghe thấy sao?
Lý Thanh Sơn cũng nhíu mày, Ưng Lang vệ này thật hung hăng kiêu ngạo, hắn dựa vào linh mục được mở ra nhờ nước mắt của Thanh Ngưu mới nhìn ra, Phùng đại nhân này thực lực tuy rằng mạnh hơn tất cả mọi người ở đây, nhưng cũng không hề mạnh đến trình độ không cách nào với tới.
Nếu những cao thủ nhất lưu này liên thủ, bằng đòn sát thủ trong tay, càng có nhiều môn nhân đệ tử làm con cờ thí như vậy, cực kỳ chắc chắn đánh chết người kia tại chỗ. Mà những cao thủ nhất lưu này ở địa bàn từng người đều là nhân vật giậm chân một cái liền chấn động một phương, giết người không chớp mắt. Có người sỉ nhục họ ngay trước mặt nhiều đệ tử trong môn như vậy, làm sao có thể nhẫn.
“Xoạt!”
Bốn cao thủ nhất lưu đồng thời đứng lên, sau đó không nói một lời từ trước cửa sổ nhảy ra, dĩ nhiên cũng thật sự làm như thể "Cút" ra ngoài. Lời nói mới rồi hung ác, dường như thối lắm thế, như giơ tay tát một phát cực mạnh vào mặt họ, tiếng kêu vang dội.
Nhưng cho dù là người gấp đến độ dùng Linh sâm kéo dài tuổi thọ, bọn họ cũng không dám đắc tội Ưng Lang vệ, thân là người trong giang hồ, bọn họ cũng không thiếu liều mạng dũng khí, thế nhưng Phùng đại nhân cũng không chỉ đại biểu ột người.
Môn nhân đệ tử mặt mày xám xịt theo phía sau, ào ào đi như sao xẹt, tửu lâu lớn vậy trong chớp mắt đã trở nên trống rỗng, chỉ để lại Lý Thanh Sơn ngạc nhiên ở lại chỗ cũ.
- Phùng đại nhân uy chấn giang hồ!
Ngô đường chủ vội vội vã vã nịnh nọt.
Sắc mặt Phùng đại nhân có vẻ thích, lộ một chút đắc ý, đối với hiệu quả mình tạo thành rất thoả mãn. Cũng không nhúc nhích bước chân, nói với Lý Thanh Sơn:
- Trình Linh sâm lên!
Y có thể bằng một câu nói đuổi bốn cao thủ nhất lưu cút đi, đối phó một kẻ như Lý Thanh Sơn thì càng không cần thiết khách khí. Lý Thanh Sơn cũng phải khuất phục uy nghiêm của y, ngoan ngoãn lấy linh sâm ra, còn Thiết Quyền môn muốn đàm phán thế nào đó là chuyện khác.
Lý Thanh Sơn cúi đầu, biểu hiện lại có chút thất vọng. Đó là cái loại cảm giác khi giấc mộng võ hiệp giang hồ ầm ầm vỡ nát.
Ngô đường chủ không nhịn được nói:
- Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!
Thật chẳng giống như đang muốn cái gì từ người khác, mà là lấy về thứ thuộc về mình.
Lưu Hồng nói:
- Thanh Sơn, nhanh lên một chút! Ngô đường chủ đáp ứng thu ngươi vào Thiết Tỏa đường, ngươi chỉ cần gật một cái, lập tức liền thành đại nhân vật Thiết Quyền môn, có thể đến Gia Bình, thậm chí địa phương tốt như Thanh Hà vậy, lão phu ước ao cũng không kịp.
Lý Long cũng nhẹ giọng lại nói:
- Thanh Sơn, ngươi đáp ứng đi!
- Là ai, ai dám gây sự ở Đại Khánh Dương của ta!
Diệp Đại Xuyên mang theo mấy bộ khoái vội vã tới.
Ngô đường chủ không vui nói:
-Ngươi là người nào?
Hoàn toàn không để ý tới Diệp Đại Xuyên mặc một thân quan phục, liếc mắt là đã nhìn ra trên người Đại Xuyên không có một người nào có nội lực hoặc là chân khí, thầm nghĩ: hiện tại thật là, người nào cũng dám tập hợp về đây!
Diệp Đại Xuyên mũi vểnh lên trời nói:
- Ta chính là Huyện lệnh Khánh Dương, em vợ Tri phủ đại nhân.
Lại đánh giá Phùng đại nhân một thoáng, nhìn yêu bài của y một chút:
- Huyền Lang vệ! Là viện binh Tri phủ đại nhân phái tới, không tệ, ta sẽ báo cáo thành tích cho Tri phủ đại nhân.
Y nghe nói một đám người giang hồ ở đây, đầu cũng không dám lộ, nhưng vừa nghe nói Ưng Lang vệ đến lập tức thẳng tắp sống lưng chạy tới, lúc nói chuyện còn vỗ tới bả vai Phùng đại nhân.
Lý Thanh Sơn lúc này ngược lại thật sự là bội phục sự can đảm của Diệp Đại Xuyên.
Phùng đại nhân nhíu mày, dời bước chân, làm cho Diệp Đại Xuyên vỗ vào khoảng không, tay phải nắm lấy phong đao, nhưng cuối cùng kiêng kỵ bốn chữ "Tri phủ đại nhân", không thể ra tay:
- Bản quan có công vụ tại người, xin đại nhân dời bước.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Công vụ gì, a, ngươi nói Thanh Sơn, hắn là đầu mục bắt người của bản huyện, nói đến còn cao hơn ngươi một cấp, ha ha ha!
Ưng Lang vệ xây dựng chế độ có Ưng lĩnh và Lang lĩnh. Ưng làm chính, Lang làm phó, thống suất đàn sói, mà Ưng lĩnh thường thường sẽ kiêm chức bộ đầu. Vì lẽ đó bộ y phục của Lý Thanh Sơn đầu mục bắt người là Huyền Lang phục được đơn giản hoá. Mà Gia Bình và Khánh Dương trên danh nghĩa cùng thuộc về cùng huyện, địa vị đầu mục bắt người Lý Thanh Sơn này so với bộ khoái tự nhiên phải cao hơn một cấp.
Phùng đại nhân như là sỉ nhục vô cùng, "Vù” một cái rút phong đao, ánh đao dài hai thước, vẽ ra trên mặt đất một vết đao dài bảy thước.
Diệp Đại Xuyên kinh hãi lùi về sau, bị vấp vào bậc cửa ngã xuống, thân thể tròn vo lăn ra ngoài thật xa, nha dịch hô:
- Đại nhân!
Muốn ngăn cản, ngược lại bị va ngã xuống đất.
Quyền lợi cũng tốt, danh phận cũng được, nếu thực lực không thể chống đỡ thì chẳng mấy chốc sẽ bị người giẫm ngã xuống đất, đánh đổ quyền lợi của ngươi, danh phận của ngươi.
Chẳng qua Diệp Đại Xuyên thân là một quan phủ, nếu là những người khác dám nói thế đối với Phùng đại nhân, mặc kệ ngươi là cao thủ nhất lưu hay không cũng phải chém ngươi.
Phùng đại nhân quyết định không phí lời với Diệp Đại Xuyên, trực tiếp nói với Lý Thanh Sơn:
- Lấy Linh sâm ra, đừng để cho ta nói lần thứ ba.
Ánh đao lập lòe trong tay, tinh quang bắn ra bốn phía, sát khí lẫm liệt.
Lý Thanh Sơn không nhịn được cảm thán, thì ra đây chính là cao thủ Tiên Thiên, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cho ngươi cái rắm ấy!
Phùng đại nhân hoài nghi mình có nghe lầm hay không, sửng sốt một giây đồng hồ, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng cười nhạo, Phùng đại nhân nổi giận hét:
- Muốn chết!
Phong đao phá không bao phủ tới, muốn chém Lý Thanh Sơn trước tiên, lại chém tiếp người dám cười nhạo y trong bóng tối.
Lưỡi đao cách mặt vài thước, Lý Thanh Sơn liền cảm thấy ý lạnh âm u bức tới, che kín tất cả khả năng né tránh của hắn. Một tay hắn tóm lấy thiền trượng bên người, vung mạnh về lưỡi đao.
"Cheng", một tiếng vang thật lớn, ghế dưới thân Lý Thanh Sơn ầm ầm vỡ nát, trên thiền trượng linh quang lóng lánh lưu lại một vết rạch rất sâu, linh quang cũng ảm đạm đi nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...