Đại Thánh Truyện

Ngô đường chủ vui mừng, còn may không phải là một mình mình đến đây, đối với Linh sâm cũng càng ngày càng mong mỏi. Chỉ cần ăn vào Linh sâm, đột phá cảnh giới Tiên Thiên, Thiết Quyền môn liền nhiều thêm một vị hộ pháp, Ngô hộ pháp. Lại đối mặt với vị Ưng Lang vệ Phùng đại nhân, gã liền không cần ăn nói khép nép như vậy nữa.
Phùng đại nhân nở nụ cười:
- Ngược lại khá bản lĩnh, tiểu tử kia chỉ có mười lăm tuổi?
- Vâng, qua năm là mười sáu, hắn đã xuất hiện vậy là đi tới Khánh Dương lâu.
Lưu Hồng cũng đã điều tra một phen, lão sợ chọc giận Phùng đại nhân, cũng không hề nói thẳng Lý Thanh Sơn không chịu đến.
- Hiện tại cao thủ đều ở nơi đó đi, thú vị.
Lý Thanh Sơn tất nhiên leo lên Khánh Dương lâu, trên lầu đầy người, không có một người bình thường, mơ hồ chia làm mấy phương, địa vị ngang nhau.
Dù ọi người đầy lâu đã nghe nói tin tức hắn tru diệt Tăng điên Đồ Không, nhưng tận mắt hắn khiêng binh khí thành danh Phong Ma trượng của Đồ Không, lòng vẫn tràn đầy khiếp sợ.
Lý Thanh Sơn nhìn trái nhìn phải, có thể được hắn để vào trong mắt chỉ có bốn người.
Một cái lão giả cụt một tay lưng đeo đại đao, một phụ nhân trung niên khuôn mặt âm lãnh, một phú gia ông vẻ cười ha ha, một kẻ sắc mặt trắng bệch, hông đeo bội kiếm, chính là Ngụy Đan Đông.
Nếu không phải Lý Thanh Sơn mà là bất kỳ người nào lăn lộn trong giang hồ, giờ khắc này đều phải kinh hãi đến biến sắc.
Cái vị Vạn Hào kia, chẳng lẽ chính là Chưởng môn Cuồng Đao môn Vạn Hào, người giang hồ xưng là Độc Tí Đao vương, một tay một đao chém giết Cuồng phong thập bát kỵ, danh chấn Hạ Sa Thành. Mà Ngụy Đan Đông, nói vậy chính là xuất thân Hàn Phong thư viện, người giang hồ xưng là Đoạt Mệnh thư sinh Ngụy Đan Đông, một tay Đoạt Mệnh Thập Tam kiếm đã luyện đến xuất thần nhập hóa.
Mà người tên Chử Hâm và Lữ Đình Nhị càng giỏi hơn, Quỷ mặt cười Chử Hâm, Hoàng Phong kiếm Lữ Đình Nhị, người nào không phải nhân vật đến cao thủ nhất lưu cũng chỉ vướng tay chân. Bốn người này, đều là cao thủ số một đương đại.

Trong tay bọn họ binh khí tỏa ra linh quang, bọn họ sử dụng vũ khí không giống phàm tục, bọn họ có phải cũng như Đồ Không hay không, có đòn sát thủ đáng sợ?
Mà ngoại trừ Ngụy Đan Đông, mỗi người đều tiền hô hậu ủng, môn nhân đệ tử vô số. Ngoại trừ mấy phương này không còn người giang hồ khác có thể chiếm một chỗ ngồi ở trên tửu lâu này.
Đương nhiên, hiện tại lại thêm một người.
Lý Thanh Sơn không coi ai ra gì đi tới trong tửu lâu, khác nào tiến vào bầy thú, thân mình thon gầy của hắn xem ra cũng không cường đại, nhưng tự có một loại uy phong của vua bách thú.
Giống với danh hiệu của hắn, Hắc Hổ!
Lý Thanh Sơn vững vàng ngồi xuống, cắm thiền trượng xuống đất:
- Mang món ăn!
Hầu bàn hai tay run rẩy nâng khay tới, rượu đổ đầy bàn.
- Rượu ngươi đổ rồi, ta mời người một chén!
Ngụy Đan Đông nâng chén rượu trên bàn, vung tay ném qua.
Chén rượu gào thét phá không, rượu trong đó không chút rơi vãi.
Đây chẳng qua chỉ là thăm dò bình thường nhất, dò xét sâu cạn võ công của Lý Thanh Sơn, nếu bình thường phát triển, Lý Thanh Sơn cũng phải hiển lộ tuyệt kỹ như thế, làm mọi người chấn kinh, tất cả mọi người đều dồn chú ý.

Lý Thanh Sơn vung tay lên, chén rượu nát tan. Sắc mặt Ngụy Đan Đông càng ngày càng trắng, những người khác cũng đều tự suy đoán, Lý Thanh Sơn có phải bị thương trong khi giao thủ với Đồ Không hay không.
- Tự ta có rượu!
Lý Thanh Sơn cầm lấy hồ lô, mở nút hồ lô ra, ngửa đầu uống ừng ực, hơi dừng một cái nói:
- Vẫn là linh tửu!
Mắt mọi người xung quanh đều đỏ bừng, từng người từng người thủ thế chờ đợi, chẳng những phải bận tâm người khác mà còn phải sợ hãi cây thiền trượng tối om om kia.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể lần nữa khôi phục đầy đủ:
- Đúng vậy, Linh sâm chính là ở chỗ này của ta!
Lại khiến tửu lâu hỗn loạn.
Chử Hâm nói:
- Ngươi muốn điều kiện gì mới bằng lòng giao ra đây, bao nhiêu bạc, ngươi ra cái giá, đều dễ thương lượng!
Lý Thanh Sơn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ.
- Tiểu tử, ngươi có biết trên giang hồ mập mạp này biệt hiệu là gì không?

Lữ Đình Nhị thấy Lý Thanh Sơn động lòng, vội vàng nói.
- Tên gì?
- Quỷ mặt cười, nhìn thì rất hòa khí, thực chất là kẻ ăn tươi nuốt sống người. Hắn hứa cho ngươi cả ngàn vạn lượng bạc ngươi cũng không thể tin.
Chử Hâm vẫn cười ha ha, móc ra một tờ ngân phiếu, vỗ lên bàn:
- Ngươi không cần nói loạn, ta làm ăn từ trước đến giờ không dối trên lừa dưới, những bạc này có đủ hay không, không đủ thì xem như tiền đặt cọc.
Đây không phải là Linh sâm, là cơ hội lên cao thủ cấp Tiên Thiên, chỉ cần trở thành cao thủ Tiên Thiên, tốn ra bao nhiêu bạc đều có thể lại kiếm về.
Ngụy Đan Đông ho khan mấy lần:
- Ta muốn Linh sâm này cứu mạng, ai dám đoạt chính là muốn mạng của ta, ta cũng chỉ có thể liều mạng!
Vạn Hào nói:
- Mạng lão phu cũng không dài, không có gì hay mà đáng tiếc.
Lý Thanh Sơn vuốt vuốt hồ lô rượu, cười nhạt nói:
- Nơi này có bốn người, ta nên giao Linh sâm cho ai đây? Chư vị tự mình quyết định đi!
Nếu hắn dám đến, thì cũng không phải sính cái dũng của thất phu, mà là tiên đoán được loại tình cảnh này, hơn nữa hắn cũng nghĩ kỹ một biện pháp để chấm dứt việc này.
Chử Hâm cười ha ha mà nói:

- Không nên trúng kế ly gián gây xích mích của hắn, lẽ nào chúng ta chém giết loạn ở chỗ này sao, lỗ lớn đấy! Không bằng chúng ta liên thủ làm thịt tiểu tử này, Linh sâm chia làm bốn phần, kiếm bộn không lỗ, các ngươi thấy thế nào?
Ngụy Đan Đông nói:
- Vẫn là lão quỷ ngươi tính toán cặn kẽ, nếu chúng ta thật sự động thủ thì cần phải chết mất ba người, ai dám nói mình là kẻ cuối cùng?
Tiếng nói vừa dứt, lại khặc mấy cái.
Vạn Hào và Lữ Đình Nhị lộ thần sắc động tâm.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: quả nhiên không hổ là người từng trải, sẽ không để người khác nắm mũi dẫn đi, phản ứng cũng rất nhanh. Mắt thấy bản thân sắp thành cái đích ọi người chỉ trích, hắn đưa tay đặt ở hồ lô, chuẩn bị kế sách của mình.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, chính là ở trước mặt tất cả mọi người ăn Linh sâm đi. Linh sâm ngâm vào rượu lâu như vậy, linh khí đã đến mức rất nhạt, hắn phải căn đủ để chịu nổi.
Đương nhiên, như vậy có thể sẽ làm tức giận những cao thủ nhất lưu này, khiến bọn họ liên thủ đánh giết, nhưng Lý Thanh Sơn tự nhận muốn chạy trốn vẫn không thành vấn đề. Mà khả năng lớn hơn là những người này căn bản sẽ không ra tay, đã không có Linh sâm mê hoặc, những người từng trải này tuyệt không chịu liều mạng.
Nếu hắn chạy trốn, hoặc là lặng lẽ ăn Linh sâm thì phiền toái sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngớt, thậm chí sẽ càng ngày càng nhiều. Chỉ có ăn sạch Linh sâm trước mặt những nhân vật thành danh này để tin tức truyền đi, một lần vất vả nhàn nhã cả đời.
Ý đồ này tuyệt không chỉ là trí tuệ, càng phải có thực lực, nếu hắn là cao thủ nhị lưu, vậy thì bất kể ra sao cũng không cần nhiều lời; chính vì hắn là cao thủ nhất lưu, thực lực mạnh mẽ mới có thể giết chết Tăng điên Đồ Không mới làm cho người khác kiêng kỵ.
Đang lúc căng thẳng lại có người đi vào tửu lâu, ánh mắt mọi người đều bị dẫn tới.
Cầm đầu chính là Phùng đại nhân, y mặc một thân huyền lang phục màu đen, dùng hoa thêu tối thêu một con sói, chỉ có ở góc độ đặc biệt mới có thể nhìn thấy con sói nhe răng nanh, theo quần áo di động khác nào vật còn sống.
Bên hông y mang theo vỏ bằng da cá mập, trên chuôi phong đao còn khảm một viên ngọc mắt mèo màu xanh lục, một đôi mắt tam giác hơi nhếch lên, như là chưa bao giờ đặt bất kỳ người nào vào trong mắt.
Lý Thanh Sơn lại nhìn thấy trên người y tỏa ra ánh sáng giống như linh khí, không cần bất kỳ ai giới thiệu, trong lòng hắn nhảy lên bốn chữ: "Cao thủ Tiên Thiên!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui