Rốt cục Lý Thanh Sơn cũng hiểu vì sao Thanh Ngưu chướng mắt thanh đao linh quang bắn ra bốn phía kia, thậm chí Phi Long kiếm người thường coi như thần binh lợi khí cũng chẳng thèm ngó tới. Nếu so sánh chúng với linh khí chân chính, quả thực là hàng bất nhập lưu.
Nếu là Hùng Hướng Võ dùng món linh khí này, vậy người chết hôm nay chính là hắn. Chỉ có điều người tập võ bình thường sao có thể thấy được linh quang, bức thư họa cổ này cũng không phải con gấu ngu si Hùng Hướng Võ kia nhìn ra, mà là Nhị đương gia ăn mặc như văn sĩ thấy nó có phần bất phàm, nhưng bất phàm ở đâu thì lại không nói được.
Mà có thể nhìn ra sự bất phàm thì võ giả với nội lực bình thường cũng không cách nào sử dụng được linh khí, Hùng Hướng Võ dùng phù lục còn phải cần cắn đầu lưỡi, sử dụng tâm huyết mới thúc giục được. Mà bức họa này khi cuốn lại, linh quang không lộ ra, do vậy mới tiện nghi cho Lý Thanh Sơn.
Thanh Ngưu nói:
- Món linh khí này cũng không trọn vẹn, chẳng qua chỉ là một bộ phận mà thôi.
Lý Thanh Sơn nhìn lại, quả nhiên rất nhiều nét bút ở viền trang giấy bị gián đoạn, giống như bị người cắt đi.
Thanh Ngưu với ánh mắt bất phàm nói tiếp:
- Món linh khí này cũng không giống cố ý luyện chế mà dường như là tiện tay vẽ ra, dung nhập kiếm khí kiếm thế vào trong đầu bút, kích phát kiếm khí. Nếu như ngươi có tâm, nói không chừng còn có thể ngộ ra một bộ kiếm pháp từ trong đó. Hơn nữa linh khí bình thường một khi bị cắt sẽ bị phá hủy, người vẽ bức thư pháp này quả thực là có vài phần thủ đoạn.
Lý Thanh Sơn hiểu tính tình của Thanh Ngưu, luôn ngạo mạn ngút trời, nó chịu nói có chút thủ đoạn đã là đánh giá có phần khó lường rồi. Hắn cẩn thận nhìn lại bức thư pháp này, muốn ngộ ra kiếm pháp ở trên.
Vốn tưởng Thạch Phá Thiên bằng vào mù chữ có thể hiểu được "Hiệp Khách hành" khiến quần hùng võ lâm đều mê hoặc, hắn cũng là người nửa mù chữ, hẳn là cũng có chút ưu thế, nhưng là nhìn tới nhìn lui cũng không thu hoạch được gì, chỉ là càng nhìn càng cảm thấy có khí thế, vì vậy đành buông tha cho.
Tiểu An nhìn chằm chằm vào họa quyển, huyết diễm lập lòe bất định. Bỗng nhiên nó nhặt một họa trục trên mặt đất, bắt đầu múa may, họa trục mang theo tàn ảnh, phát ra từng tiếng xé gió, giống như trong tay Tiểu An không phải họa trục mà là một thanh bảo kiếm chân chính.
Tiểu Khô Lâu cầm họa trục nhảy múa cuồng loạn nhìn vô cùng quỷ dị, buồn cười. Nhưng trong mắt Lý Thanh Sơn lại mơ hồ nhìn thấy một vị kiếm hiệp phiêu dật, kiếm khí bắn tứ phương, không tự chủ được liền lẩm bẩm:
- Mấy cái truyện kia đều là gạt người.
Cái gì mà mù chữ học võ nhanh, đúng là thối mà!
Thanh Ngưu liếc Lý Thanh Sơn, chậc chậc nói:
- Ngộ tính!
Lý Thanh Sơn tự nhận ngộ tính của mình không kém, luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền tiến cảnh thần tốc, còn từng được Thanh Ngưu khen ngợi. Nếu như không phải vấn đề của mình, vậy chỉ có thể nói ngộ tính của Tiểu An thực sự quá nghịch thiên, đương nhiên có lẽ là cả nguyên nhân hiểu được bức thư pháp.
Tiểu An múa đến thức cuối cùng, dứt khoát thu kiếp, họa trục vỡ vụn, hóa thành bột mịn, sau đó nhìn về phía Lý Thanh Sơn, mặc dù không làm ra được biểu lộ gì, nhưng huyết diễm lập lòe rõ ràng biểu lộ tâm tình "mau khen ngợi ta đi"!
Lý Thanh Sơn sờ sờ đầu lâu của nó:
- Thực thông minh!
Tiểu An cao hứng vô cùng, thấy Lý Thanh Sơn có phần bị đả kích, viết lên lòng bàn tay của hắn:
- Ta dạy cho huynh!
Lý Thanh Sơn cười nói:
- Vậy cũng tốt, xem ra ta còn cần học rất nhiều thứ, chỉ có điều bây giờ là tìm nhà mới cho nhóc trước đã!
Trong những chiếc bình cổ kia, tìm được một chiếc hũ sứ, suy nghĩ một chút liền nói:
- Hình như quá nhỏ.
Tiểu An liền chia thành từng khúc xương cốt, ầm ầm tiến vào, khiến Lý Thanh Sơn hoảng sợ không thôi. Hắn nhìn vào trong hũ sứ, chỉ thấy đầu của Tiểu Khô Lâu, một đôi huyết diễm sáng ngời mà có thần đang nhìn hắn.
Được rồi, vốn tưởng rằng nuôi tiểu quỷ này đã là kỳ quái, hiện giờ xem ra sự kỳ quái này vượt xa tưởng tượng của hắn. Hắn nói:
- Ngủ ngon!
Sau đó đóng hũ sứ lại.
Lý Thanh Sơn xách hũ sứ, nhét ngân phiếu vào trong ngực, theo chỉ dẫn trên quyển trục đi ra, sau đó đóng mật thất này lại, cuối cùng tìm dầu hỏa, ngoại trừ kho lúa và kho hàng thì vẩy lên tất cả các doanh trại, châm lửa đốt sạch.
Xưa nay giết người và phóng hỏa luôn đi liền với nhau.
Ngay cả trong gió tuyết, thế lửa cũng nhanh chóng tỏa ra, chỉ trong giây lát đã xuất hiện một trận cháy lớn, chiếu rọi gương mặt Lý Thanh Sơn đỏ bừng.
Lý Thanh Sơn lại vẩy dầu lên núi xác, ai mà biết liệu những thi thể bị Tiểu An hấp thu tinh huyết liệu người khác có nhìn ra manh mối gì không, dứt khoát một mồi lửa đốt cháy tất cả là xong.
Trên đường núi, đội ngũ tiêu diệt sơn tặc trải qua một đêm hành quân khó khăn cuối cùng cũng tới gần Hắc Phong trại.
Khi Hoàng Bệnh Hổ cho rằng đã quá muộn thì phía chân trời bị ánh lửa nhuộm đỏ, trong lòng cả kinh:
- Chẳng nhẽ...
Lập tức y ra lệnh:
- Hành quân nhanh lên!
Vượt qua một triền núi, Hoàng Bệnh Hổ ngây người, Lưu Hồng cũng ngây người, thậm chí tất cả đoàn đội đều không nói lên lời.
Hắc Phong trại không ai địch nổi, hung danh hiển hách đang bị đốt cháy, tạo thành một biển lửa.
- Chẳng lẽ chỉ do một vị kia làm ra sao?
Trong lòng tất cả mọi người nổi lên nghi vấn.
Kinh ngạc qua đi, đội ngũ dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống triền núi, đi tới trước Hắc Phong trại, do dự rồi xuyên qua cửa trại đã tan hang, sau đó nhìn thấy cảnh tượng mà kiếp này họ tuyệt đối không quên.
Trong biển lửa, tuyết rơi bị máu tươi và ánh lửa nhuộm màu đỏ tươi, binh khí bị gãy cắm dày đặc, Lý Thanh Sơn ngồi ở trung tâm, phía sau là núi xác đang cháy rừng rực.
Bốn năm trăm người dừng lại, Hoàng Bệnh Hổ và Lưu Hồng cũng không ngoại lệ, trên người thiếu niên này tỏa ra khí thế khiến người ta không dám tới gần, tựa như Ma Thần.
Lý Thanh Sơn mở mắt:
- Các ngươi đã tới!
Hai ngọn lửa cháy bập bùng trong đối mắt thanh thuần khiến mọi người dường như cảm thấy ngọn lửa cháy kia đang thiêu cháy đáy lòng mình.
Không ai trả lời hắn!
Lý Thanh Sơn giết người phóng hỏa, lại thử dùng pháp khí khiến tinh lực thể lực và chân khí đều hao hết sạch, ngồi xuống cũng cảm thấy mệt mỏi hồi lâu, vì vậy nghỉ ngơi một hồi. Trong biển lửa này, chỗ nghỉ ngơi tốt nhất đương nhiên chính là mảnh đất trống này, bản thân hắn cũng không ngờ tới việc làm vô ý của mình lại tạo thành ấn tượng mạnh với người khác như vậy.
Đại Diệp Xuyên là người bình thường, ngược lại không nhận thức nhiều như Hoàng Bệnh Hổ và Lưu Hồng, tiến lên trước nói:
- Đây... đây là do ngươi làm?
Ánh mắt của y lại không dám nhìn vào núi xác sau lưng Lý Thanh Sơn, mùi vị thịt người nướng khiến y đầu váng mắt hoa.
Lý Thanh Sơn gật đầu, đứng lên:
- Lý Thanh Sơn bình Hắc Phong trại, không phụ bách tính thôn Ngọa Ngưu, đại nhân, và lời hứa của chính mình!
Hoàng Bệnh Hổ và Lưu Hồng lại chú ý tới những binh khí rơi trên mặt đất, từng thanh Kình nỗ, bọn họ hiểu được sự đáng sợ của thứ này!
Rốt cục là võ công gì khiến hắn có khí lực như vậy! Lưu Hồng tự cho rằng mình không làm được như Lý Thanh Sơn, cho dù những sơn tặc kia đứng im không nhúc nhích, xếp hàng cho lão đánh thì lão cũng kiệt sức, huống chi bọn sơn tặc nắm trong tay đủ loại vũ khí, còn có cao thủ bên trong tọa trấn.
Lưu Hồng nhìn vào hồ lô bên hông của Lý Thanh Sơn, cho rằng đã đoán được cái gì, nhưng khi va chạm với ánh mắt của đối phương thì vội vàng chuyển dời tầm nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...