Lý Thanh Sơn vỗ vỗ ba ống tên vũ khí ở bên hông, đem Phi Long kiếm và Liệt Thạch cung đeo ở trên lưng, vác Bá Vương thương khổng lồ kia lên vai, biến mất trong bão tuyết đêm đông. Chỉ lưu lại trên mặt đất một chuỗi dấu chân thật sâu.
Trong nha môn của huyện lệnh, sư gia nói với Diệp Đại Xuyên:
- Đại nhân, Lý Thanh Sơn không nghe theo lời khuyên của ngươi, vậy cũng không còn cách nào!
Thì ra Diệp Đại Xuyên thấy đám thân sĩ bị Sơn tặc Hắc Phong trại dọa, không chịu tương trợ. Lại tính toán, một chọi hai trăm, thật sự là thất bại không thể nghi ngờ. Lão ta lập tức khuyên nhủ Lý Thanh Sơn ở lại thương nghị nhưng Lý Thanh Sơn không thèm nghe, cầm lấy văn thư rồi bỏ đi.
Diệp Đại Xuyên ở trong phòng đi lại không ngừng, chợt dừng bước, giơ chân nói:
- Để ta triệu tập binh mã?
Sư gia khổ sơ nói:
- Chúng ta làm gì có binh mã?
- Đám hương thân kia lại dám ở ngay trước mặt Bổn quan, để cho con cháu hạ sát người nghèo. Long Môn phái lại giống như một đám tiểu tặc. Bảo cho bọn chúng biết, ai dám không phái người tới, kẻ đó chính là nghịch tặc.
Diệp Đại Xuyên to mồm nói. Lão cũng đã suy nghĩ kỹ, nếu Lý Thanh Sơn chết như vậy, lão cũng không thể tiếp tục làm Huyện lệnh. Hắc Phong trại và Long Môn phái sẽ cưỡi lên đầu lên cổ lão.
Sư gia vội nói:
- Mong Đại nhân nghĩ lại !
Như vậy không phải đắc tội với tất cả các hương thân của Khánh Dương thành sao.
Diệp Đại Xuyên đá một cước vào mông y:
- Còn không mau đi !
Sư gia chỉ còn cách nghe theo. Vừa mới ra đến sảnh môn, mười mấy thân ảnh mặc đồ đen đã ngăn cản trước mặt y, không biết đã vào nha môn từ khi nào. Sư gia kinh hãi, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong sảnh nhìn lại, chỉ thấy trên người họ đều đeo một ống tên:
- Hóa… hóa ra là các hảo hán của Lặc Mã trang . Không … không biết đêm hôm khuya khoắt đến đây, là có quý kiến gì?
Hoàng Bệnh Hổ vai quấn băng trắng, khí độ vẫn trầm ổn như trước, vỗ bả vai sư gia:
- Diệp đại nhân, Hoàng Bệnh Hổ của Lặc Mã trang nguyện giúp một tay.
Sau khi Lý Thanh Sơn dời đi, Hoàng Bệnh Hổ cùng những người khác tìm quán trọ nghỉ ngơi. Nhưng còn chưa kịp ngủ đã nhận được tin, Lý Thanh Sơn võ trang đầy đủ, đã đi ra khỏi thành.
Hoàng Bệnh Hổ dĩ nhiên sẽ không cho là hắn chạy trốn, đứng dậy nói:
- Ta đi ra ngoài một chuyến. Khi ta không có mặt ở đây, mọi chuyện đều do Tiểu Hắc phụ trách !
Tất cả mọi người đều muốn biết ông ta định đi đâu. Tiểu Hắc nói:
- Liệp Đầu, chúng ta sẽ đi cùng ngài !
Sau những chuyện đã xảy ra, trên khuôn mặt y đã mất đi rất nhiều nét ngây thơ, ngông cuồng của tuổi trẻ, lại có thêm vài phần trưởng thành, trầm ổn.
- Phải lấy người trong trang làm trọng!
- Danh tiếng của Lặc Mã trang cũng không phải do cầu nguyện mà có được. Chúng ta cùng Hắc Phong trại kết thù hận, tất không thể bình an lâu dài, chỉ có thể đặt cuộc vào người kia. Nếu ngài đã để cho ta phụ trách, thì đây chính là chủ ý của ta!
Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Được, không uổng phí hai đao ngày hôm nay của ta !
Khánh Dương thành vừa mới yên ổn, giờ lại bắt đầu dậy sóng.
Trong Thiết Quyền môn, Thiết sư tử Lưu Hồng cũng không hề chợp mắt, mà đang suy nghĩ lại tất cả mọi việc. Lý Long bước vào cửa, quỳ sụp xuống:
- Sư phụ !
Lưu Hồng cau mày:
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Lý Long nói:
- Cầu xin sư phụ cứu Ngọa Ngưu thôn !
Trước đây, Hắc Phong trại không tàn sát dân làng, trước là để bắt được Lý Thanh Sơn, sau là vì thôn có quan hệ với Thiết Quyền môn nên không thể dễ dàng động thủ. Nhưng, sau buổi tối hôm nay, các phe trở mặt, Hắc Phong trại tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù, nhất định sẽ vung đao tàn sát.
Lưu Hồng nói:
- Đem phụ thân của ngươi và gia đình Lý Quản sự rời khỏi đó đi.
Lý Long vẫn quỳ, không chịu đứng dậy:
- Cầu xin sư phụ cứu Ngọa Ngưu thôn!
- Không phải ngươi rất ghét nơi đó sao?
- Nhưng dù sao đó cũng là quê của đệ tử!
Lưu Hồng trầm ngâm trong chốc lát, dường như đang suy tính thiệt hơn của các bên. Đột nhiên, ông đứng thẳng lên:
- Mau đi triệu tập các đệ tử!
Xem ra, đã đem cả Linh Sâm của Lý Thanh Sơn và tài phú của Hắc Phong trại tính toán vào.
Lý Long mừng rỡ:
- Tạ ơn sư phụ!
Diệp Đại Xuyên ỷ vào chức Huyện Lệnh, lại mướn uy danh của Lý Thanh Sơn, ra lệnh cho tất cả đám thân sĩ phải phái người đi, nhưng vẫn có vài hương thân cố ý chống cự, không muốn ra người.
Hoàng Bệnh Hổ đang cau mày, cân nhắc xem có nên giết người thị uy không thì Lưu Hồng sải bước đi tới, chắp tay nói:
- Hoàng Bệnh Hổ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Rồi lại nhìn về phía mấy thân sĩ đang chống đối kia nói:
- Hôm nay, Lưu Hồng ta thề, sẽ vì Khánh Dương thành mà trừ đi một mới nguy hại. Nếu chư vị muốn tương trợ, Lưu Hồng ta nhất định sẽ không quên.
Ý nói là nếu các ngươi mà không đi thì ta lại càng không thể quên.
Tình cảnh đã đến mức này, các gia môn thân sĩ rốt cuộc cũng không dám kháng cự nữa, bất đắc dĩ phải phái người đến. Trong lòng mặc dù không tình nguyện, nhưng khi phái người cũng đã dốc hết toàn lực. Lời của Hùng Hướng Võ vẫn còn vang bên tai, lần này nếu thất bại, sẽ phải ngồi đợi chúng đến trả thù, chỉ còn cách dốc toàn lực!
Hơn nữa, có Hoàng Bệnh Hổ và Lưu Hồng là hai cường nhân trấn giữ, bọn họ cũng cảm thấy thật sự có cơ hội san bằng Hắc Phong trại. Hắc Phong trại làm hại cả một vùng, không phải là không liên quan đến bọn họ. Đúng như Lưu quản sự, ngoại hiệu ‘Lưu Bán Thôn’ nói, phần lớn đất đai của Khánh Dương thành đều thuộc về các hương thân, quý tộc trong thành. Hắc Phong trại cướp bóc các thôn trang, có rất nhiều tư sản thuộc về bọn họ. Ngoài ra còn có bắt người đòi tiền chuộc, lại càng không biết bao nhiêu lần. Nếu không có việc như vậy xảy ra, bọn họ cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đứng về phía mấy đời huyện lệnh trước kia để quyên góp tiền.
Hùng Hướng Võ không hề nghĩ tới, sự uy hiếp của y lại ép các hộ vệ gia môn trở thành tử địch.
Diệp Đại Xuyên ngạc nhiên nhìn đám người quy tụ được. Thực sự vượt xa mong đợi ban đầu của lão. Có đến hơn bốn trăm người !
Lão dựa vào thân phận của mình, trấn giữ ở giữa, Hoàng Bệnh Hổ cùng Lưu Hồng chỉ huy hai bên. Bình sinh lão chưa từng gặp sự việc nào khí thế như vậy, lại thêm danh lợi cám dỗ, khí thế lại càng dâng cao.
Sư gia cũng trợn mắt há mồm, nhớ tới một cuốn sách đã tứng viết từ rất lâu:
Một tiếng giục giã,
Người người tụ tập
Thế giới đảo điên.
Chuyện trên thế gian, có lẽ chỉ cần một anh hùng, một dũng sĩ đứng lên , là có thể ‘biến không thể thành có thể’, dẫn dắt mọi người, hoàn thành kỳ tích.
Nhưng, con đường anh hùng này dẫn đi, hình như không mang lại kết quả tốt.
Lão khố đầu hai tay run rẩy, mở cửa kho vũ khí, đem từng món từng món binh khí, khôi giáp lấy ra. Trong âm thanh vang dội của tiếng binh giáp, đội ngũ võ trang bắt đầu lên đường.
Hoàng Bệnh Hổ thầm nghĩ: ‘Mong là vẫn còn kịp !’ Việc triệu tập người đã tốn quá nhiều thời gian.
Lưu Hồng thầm nghĩ: ‘Tiểu tử, ngươi cố gắng chống đỡ thêm một lúc. Nhưng nếu ngươi đã chết, lão phu cũng sẽ giúp ngươi báo thù !
Từ trong bóng tối, Lý Thanh Sơn bước nhanh về phía trước. Một thân trang bị ước chừng nặng khoảng hai trăn cân. Chẳng những không làm hắn vất vả, ngược lại tâm trạng lại có thể thoải mái hơn.
Thiết giáp lạnh lùng, nhiệt huyết lại càng sôi sục, bước chân càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, hắn phi nước đại trên đường núi, tiếng bước chân nặng nề như tiếng trống trận, âm thanh vang dội.
Không biết đi sau vào rừng được bao lâu, cước bội của hắn bỗng dừng lại, ánh mắt xuyên qua gió tuyết, nhìn về phía sườn núi. Một doanh trại lổm ngổm xuất hiện ở trong bóng tối, loang loáng ánh đuốc.
Hắc Phong trại đang ở ngay trước mắt.
Nhưng, Lý Thanh Sơn không vội vã tiến lên. Hắn cởi hồ lô rượu mang theo, một hơi uống cạn sạch, thể lực tiêu hao liền khôi phục như cũ. Một cỗ nhiệt khí tựa như ngựa hoang chạy loạn trong cơ thể.
Hắn chợt nhớ tới một đoạn trong kinh kịch:
- Hãy nhìn phía trước xem. Thứ đen ngòm kia chắc chắn là sào huyệt của đám sơn tặc. Ta đây sẽ tiến nhanh về phía trước, đem bọn chúng giết sạch sẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...