Tiểu Hắc:
- Liệp Thủ, thân thể của người…?
- Thân thể của ta vẫn khỏe, người của Hắc Phong trại và Long Môn phái đã đi chưa?
- Bọn họ cẫn không chịu rút lui, nhất định đòi gặp trại chủ cho bằng được.
- Hãy nói là ta bệnh nặng liệt giường, không tiện gặp mặt. Nếu có người dám xông vào, không cần khách khí, bắn chết bọn chúng ngay lập tức!
Hoàng Bệnh Hổ, hai tay đặt trên lò sưởi, cứ mùa đông tới, ông ta sẽ trở thành một con mèo chính hiệu.
- Hoàng Liệp Thủ, khẩu khí thật là lớn. Ngay cả Dương mỗ, ngươi cũng muốn bắn chết sao?
Một thanh âm từ bên ngoài đột nhiên vang lên, cánh cửa bị phá vỡ, một trận gió lạnh ùa vào. Một người trung niên, lưng đeo trường kiếm, mặt mũi nho nhã đúng ngay ở cửa, ánh mắt lại sắc bén như tinh quang kiếm, không hề giống như vẻ bề ngoài, thoạt nhìn rất ôn hòa.
Hoàng Bệnh Hổ cũng không dám chậm trễ, nhảy lên một cái, ôm quyền nói:
- Dương chưởng môn, đã lâu không gặp!
Trong vòng trăm dặm quanh đây, kẻ có thể xưng là chưởng môn chỉ có duy nhất một người, người đó chính là chưởng môn của Long Môn phái, Dương An Chi. Lão tanắm trong tay Long Môn Kiếm pháp, uy danh lẫy lừng, lại còn có khinh công tuyệt đỉnh, luận về võ công, có thể coi là người đứng đầu Khánh Dương thành.
Tất cả các ôn thế gia trong vùng phụ cận, nếu có con em muốn học võ thuật, đều sẽ đưa tới Long Môn phái. Con em nhà quý tộc gặp nhau không tránh khỏi kiêu ngạo, hống hách, nhưng đồng thời cũng là có thế lực cực lớn, được coi là thế lực Bạch Đạo của Khánh Dương thành.
Dương An Chi quan sát Hoàng Bệnh Hổ một lượt từ trên xuống dưới:
- Bệnh của ngươi quả nhiên đã khá hơn nhiều rồi. Khó trách ngay cả trưởng lão trong phái của ta tới cũng không chịu ra gặp. Ta cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa. Linh Sâm đang ở đâu?
Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Ta chưa từng thấy qua Linh Sâm gì gì đó. Dương chưởng môn muốn vu oan cho Lặc Mã trang chúng ta sao?
Mấy chục cung tên lập tức hướng về phía Dương An Chi, các cung thủ trong trang đã kịp phản ứng.
Dương An Chi đáp:
- Nếu như các ngươi lại dùng Liệt Thạch cung một lần nữa, có lẽ là sẽ bắt được ta. Hoàng Liệp Thủ, sao ngươi không thử một chút.
Hoàng Bệnh Hổ nheo mắt:
- Ngươi có ý gì?
Dương An Chi nói:
- Hùng trại chủ đang ở ngoài cửa. Ngươi dùng Liệt Thạch cung giết Tam đại đương gia của bọn họ, người muốn cùng một lúc chọc giận chúng ta sao?
Hoàng Bệnh Hổ lớn tiếng cười nhạo:
- Đường đường là người đứng đầu của Bạch Đạo Khánh Dương thành, lại hợp tác cùng với mấy tên sơn tặc hung hãn, thật sự không muốn giữ thể diện nữa sao? Đúng rồi, ta quên mất, các ngươi cũng không có cái gì khác nhau, đều là ỷ mạnh hiếp yếu, chà đạp người lương thiện. Chỉ khác một cái là, Dương chưởng môn ngươi kiếm tiền bằng việc gõ đầu trẻ mà thôi!
Trên mặt Dương An Chi hiện lên vẻ tức giận, tay đặt lên chuôi kiếm, nhưng tiếng dây cung được kéo căng xung quanh làm cho động tác của ông ta dừng lại. Ông ta lạnh lùng, uy hiếp:
- Hoàng Liệp Thủ, có lẽ ngươi không sợ. Nhưng nếu thực sự khai chiến, để ta xem trong trang này còn có thể sống sót được mấy người.
Hoàng Bệnh Hổ đáp:
- Linh Sâm ta đã ăn. Dương chưởng môn có dọa nữa thì cũng không thể lấy lại được đâu.
- Linh Sâm quả nhiên là ở trong tay ngươi. Ngươi đừng vội lừa gạt ta. Linh Sâm không thể tiêu hóa hết trong một sớm một chiều được. Ngươi đã dùng lâu như vậy, bây giờ giao phần còn lại ra đây, ta có thể giúp ngươi chống đỡ với Hắc Phong Trại.
- Ta nói đã ăn thì là ăn rồi. Nếu ngươi không tin lời Liệp Thủ ta nói, thì cứ tới mà đoạt đi.
Dây cung kéo căng, trường kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị châm ngòi đại chiến.
Tiểu Hắc đứng một bên bỗng nhiên nói:
- Chúng ta thực sự chưa nhìn thấy Linh Sâm bao giờ. Bệnh của Liệp Thủ chúng ta có thể tốt lên là nhờ uống rượu của Lý thanh Sơn cho. Các ngươi muốn tìm thì đi tìm hắn đi!
Mắt Dương An Chi sáng lên. Hoàng Bệnh Hổ giận dữ, quát lên:
- Câm miệng cho ta!
Tiểu Hắc cứng rắn nói:
- Liệp Đầu, hắn chẳng qua chỉ là một ngoại nhân. Hắn cho ngài Linh Tửu nhưng cũng đã cầm Liệt Thạch cung đi. Chúng ta không nợ hắn các gì cả, cần gì vì hắn mà phải liều mạng. Ta cũng chỉ vì những người trong trang nên mới nói!
Dương An Chi cười nói:
- Thì ra là như vậy. là Dương mỗ hồ đồ, trách nhầm Hoàng huynh đệ. Khó trách võ công của tiểu tử kia đột nhiên tăng mạnh như vậy. Vậy, xin cáo từ!
Lão ta nói xong thìthi triển khinh công, bay đi. Nếu Lý Thanh Sơn ở đây, sẽ biết được khinh công của người này, so với Dương Tuấn, con trai lão ta hay các đệ tử trong môn phái, phải cao thâm gấp mười lần.
Cung thủ ngoài cửa không được ra lệnh, không dám tự ý bắn tên. Dương An Chi từ phía xa, ném lại một câu:
- Hoàng Liệp Thủ quả nhiên là một thủ lĩnh tốt. Người trong trang cũng có học vấn.
Sắc mặt Hoàng Bệnh hổ càng khó coi. Bất kỳ là thủ lĩnh của thế lực nào, đều phải có quyền uy. Chỉ cần đã quyết định làm, dù có sai đi chăng nữa, cũng không thể để cho thuộc hạ dễ dàng làm trái ý.
- Lý Thanh Sơn với ta có ơn cứu mạng. Hắn không quản hiểm nguy, lấy Linh Tửu rồi đem cho ta. Nếu ta không nói, sẽ không ai biết hắn mang theo Linh Sâm. Là ngươi đã đẩy ta vào chỗ bất nghĩa.
Tiểu hắc quỳ xuống:
- Tiểu Hắc tình nguyện lãnh cái chết!
Một đám cung thủ tiến lên can ngăn:
- Liệp Đầu. Tiểu Hắc cũng chỉ là vì mọi người trong trang mà thôi!
- Đã qua nhiều ngày như vậy, Thanh Sơn không biết đã chạy trốn đi đâu rồi. Chúng ta không cần phải giấu diến nữa.
Lý Thanh Sơn nhìn một đại hán cuống cuồng đi thông báo, rồi nhìn đại hán còn lại đang đứng lại ở trước mặt , thì buồn bực nói:
- Ta đáng sợ đến như vậy sao?
Vị đại hán kia chỉ hận mình quá chậm chân, để cho tên kia giành đi trước. Cái tên này không phải đáng sợ mà là quá đáng sợ, y không biết phải trả lời như thế nào cho đúng nữa. Y chỉ biết thiếu niên trước mặt đã tự tay kết liễu mười mấy tên sơn tặc. Hơn nữa, theo tin tức nội bộ, hắn còn đem Tam đương gia của Hắc Phong trại, nổi danh khắp Khánh Dương thành, tra tấn đến chết. Người như vậy không đáng sợ thì còn ai đáng sợ nữa?
Nếu là một người hơn ba mươi tuổi, là giang hồ hảo hán, mặt mũi hung dữ, bất kỳ người bình thường nào nhìn cũng sẽ cảm thấy sợ. Nhưng, một người mới tròn mười lăm tuổi, trên mặt vẫn còn mang theo nét ngây thơ của thiếu niên, vẻ mặt không có một chút hung dữ nào. Vậy mà, người trước người sau, hễ thấy hắn là lại như chuột gặp mèo, thật là làm người t cảm thấy có chút quái dị.
Lý Thanh Sơn chợt hiểu ra, thanh danh của hắn đã được lưu truyền rộng rãi. Mặc dù cái biệt danh ‘Hổ Hạ Sơn’ nghe hình như không được hay lắm, không phải là một khởi đầu tốt, nhưng cũng đủ để dọa bọn tiểu tặc.
Một lúc sau, Lý Long đi ra cửa nghênh đón, nhìn thấy Lý Thanh Sơn bỗng giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Rồi nghĩ tới vài ngày trước, lúc ở trong núi, nhìn thấy màn máu tanh kia, thì không có cách nào đè nén nỗi sợ hãi từ từ dâng lên trong lòng.
Hắn, bỗng mất di vẻ tự nhiên, chỉ cười cười, nói:
- Là … là Thanh Sơn à. Môn chủ của chúng ta ời!
Lý Thanh Sơn bước theo y đi vào trong cửa, vòng qua bức ảnh bích viết chữ ‘Võ’, xuyên qua viện môn, đi tới trường luyện võ. Hai hàng hán tử cường tráng ngực trần đang đứng chào đón, nhưng thần sắc bọn họ đều mang vẻ bất thiện.
Môn chủ Thiết Quyền môn, Lưu Hồng cầm Mã Hoành đao ngồi trên ghế thái sư, trầm giọng nói:
- Ngươi chính là Hổ Hạ Sơn – Lý Thanh Sơn?
Lý Thanh Sơn cau mày, rốt cuộc là chuyện này là như thế nào. Cái ngoại hiệu ‘Hổ Hạ Sơn’ này, nếu có ai bảo hắn, chỉ cần giết chết ai đó để có thể đổi lấy một cái ngoại hiệu dễ nghe hơn, hắn nhất định sẽ không do dự, xông lên giết chếtkẻ kia.
- Môn chủ đang hỏi ngươi đó!
Hán tử đúng gần Lưu Hồng nhất, giọng oang oang quát lên. Các thớ thịt trên người y đều căng phồng, mình đầy hình xăm, huyệt Thái dương nhô cao, trong ngoài đều lộ ra đây chính là cao thủ.
Lý Thanh Sơn thầm đánh giá, thực lực của người này còn trên cả Tam đương gia kia, khó trách có thể thốt ra những lời như vậy. Thiết Quyền môn có thể xưng hùng xưng bá ở Khánh Dương thành, cũng vì có các cao thủ hỗ trợ.
Lý Long vội nói:
- Đại sư huynh bớt giận, Thanh Sơn mới từ trong thôn tới, còn chưa biết đến các quy tắc bên ngoài.
Lại kéo kéo ống tay áo của Lý Thanh Sơn:
- Còn không mau ra mắt sư phụ ta.
Lý Thanh Sơn tùy ý chắp tay lại:
- Lưu lão anh hùng, hạnh ngộ!
Cũng không hề có ý cung kính. Lưu Hồng nhướng một bên lông mày, môn đồ của Thiết Quyền môn đang đứng hai bên cũng lộ ra sắc mặt giận dữ.
Trong lòng Lý Long thầm trách hắn không hiểu chuyện:
-Ngươi đã đắc tội Hắc Phong trại, chỉ có thể nhờ sư phụ làm chủ. May mà có Hoàng Bệnh Hổ của Lặc Mã trang ra mặt, chuyện này mới được giải quyết. Sư phụ ta đường đường là Nhị Lưu cao thủ, lẽ nào không đáng để ngươi kính trọng.
- Đây là Đại sư huynh của ta, giang hồ thường gọi là…
Lý Thanh Sơn phất tay ngắt lời:
- Chỉ là một cái tên tạp nham, cũng không cần thiết phải nhớ.
Hắn không phải người vô lễ, nhưng là do người ta vô lễ với hắn trước, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí.
Thanh âm của Lý Long nhỏ dần. Đại sư huynh sắc mặt lập tức đỏ lên, rồi nghe thấy cả tiếng khớp xương trên người y kêu lên, khí thế hung hăng xông về phí Lý Thanh Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...