Thời gian chẳng mấy chốc mà qua, trong nháy mắt đã đến mùa thu, lá cây trong núi cũng dần dần biến sang màu đỏ, những bông lúa rực rỡ ánh vàng cũng đã trĩu hạt bắt đầu có thể thu hoạch.
Một chiếc xe bò chậm rãi đi qua con đường nhỏ trên cánh đồng, Thanh Ngưu kéo xe không người điều khiển. Trên xe bò chở đầy da thú, một người thiếu niên trên nằm đó, miệng ngậm cọng rơm rạ, nhàn nhã gối lên cánh tay nhìn về phía bầu trời trên, một bên hông hắn còn buộc thanh đoản đao, một bên mang theo mộc bài, chính là Lý Thanh Sơn.
Trên người hắn mang theo hơn một ngàn lượng bạc, đang muốn tới Bách Khê trấn ở bên ngoài hơn mười dặm, ở bên trong thôn nhỏ hẻo lánh này, muốn tiêu tiền cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Muốn mua đồ, chỉ có thể đến các cửa hiệu lớn trong thành trấn. Trong thành Khánh Dương vật tư tuy phong phú, nhưng cách nơi này quá xa, nên không tiện đến đó thu mua.
Hắn không thể làm gì khác hơn là tìm đến chỗ khác để thu mua đồ vật dụng. Thời gian cố định mỗi tháng một lần khi hắn đi vào trong trấn mua bán, ở đây đều sẽ có cuộc hội nghị cỡ lớn, khi đó mọi người ở các thôn xóm phụ cận đều sẽ tập hợp ở trong trấn, tiến hành các loại giao dịch buôn bán, chính là thời cơ tốt nhất để mua nhân sâm. Mà trên tay hắn đã tích góp được không ít da thú, cũng có thể nhân cơ hội để bán đi.
Lý Thanh Sơn vốn không muốn để cho Thanh Ngưu kéo xe, nhưng Thanh Ngưu lại không ngần ngại chút nào khi phải tiếp tục làm một con trâu bình thường.
Lúc đi tới Bách Khê trấn, trời cũng vừa sáng, trong trấn nhỏ có một khu tên là Xa Thủy Mã Long, dòng người qua lại rất đông đúc, có rất nhiều tiểu thương đang cao giọng chào hàng, cảnh tượng phi thường náo nhiệt.
Lý Thanh Sơn cũng tìm một khu đất trống, đem da thú và vải bố đã được chuẩn bị kỹ trải ra, nhưng hắn không học những tiểu thương khác mà chỉ ngồi ở một bên đả tọa, không buông tha cơ hội nào để tu luyện.
Ở trong cơ thể hắn, tia khí lưu yếu ớt kia đã lớn mạnh thêm một ít, hắn giống như hài đồng ham chơi, không ngừng điều khiển một tia chân khí kia chuyển động khắp mọi nơi trong thân thể mình.
Tuy thân thể hắn bất động, nhưng làm như vậy cũng cực kỳ hao tổn tinh thần. Lý Thanh Sơn thỉnh thoảng mới mở mắt ra, đáp lại khi khách hàng đến đây hỏi giá.
Trong người hắn mang khoản tiền kếch sù, cũng không muốn làm giàu bằng những tấm da thú này, chỉ muốn mau chóng bán ra xong rồi mua thật nhiều nhân sâm, vì lẽ đó giá tiền bán ra cực kỳ tiện nghi.
Tuy không cùng người khác mặc cả, nhưng chuyện làm ăn xem ra vô cùng tốt đẹp. Những ngày mùa đông giá rét sắp đến, Lý Thanh Sơn cũng biết được cảm giác bị giá lạnh xâm thực là như thế nào, dân chúng bình thường ai không muốn mua một tấm da để làm một cái ủng da hay áo da, không lâu sau thì đã có một đám người vây quanh sạp hàng của hắn.
-Tránh ra! Tránh ra!
Mấy người trẻ tuổi ở phía sau lưng có mang theo cung tên và đao săn, sắc mặt khó coi tách đám người ra, đứng vây trước quán nhỏ, bóng của họ che kín cả người Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn mở mắt ra:
-Các vị làm gì vậy?
Bây giờ ánh mắt của hắn đã hơn xa quá khứ, vừa liếc mắt đã nhìn ra những người này khó đối phó.
Tuy rằng bọn họ tuổi cũng không lớn, hơn nữa không thể hiện ra vẻ mặt hung ác, nhưng trên người mang theo một luồng sát khí mơ hồ. Nếu như nói tên họ Lưu bị bệnh chốc đầu chỉ là một chó ghẻ thả rông, thì bọn họ chính là những con chó hung mãnh chuyên để giữ nhà, trong bọn họ bất luận là người nào cũng có thể dễ dàng giết chết tên họ Lưu.
Một người trẻ tuổi vóc dáng thấp bé, có bộ râu ngắn, chất vấn:
-Những tấm da thú này ngươi từ đâu mà có?
Mà đồng bạn của y thò tay sờ nắn mấy tấm da thú, phát hiện quả nhiên giống như lời đồn, ở trên những tấm da thú này thế mà lại không có một lỗ thủng nào, hoặc là bất kỳ vết tích tổn hại gì, phẩm chất thuộc vào dạng thượng thừa hiếm thấy, nhưng lại ra với bán giá tiền còn rẻ hơn nhiều so với loại da thú bình thường.
-Muốn mua thì hãy mua đi, không mua thì mời rời khỏi đây cho, đừng ngăn cản người khác mua hàng.
Lý Thanh Sơn lười biên giải thích với mấy người xa lạ, rồi lại nhắm mắt để tu luyện.
Người vây chung quanh từ lâu đã tản ra, nhưng cũng không rời đi, trái lại càng ngày càng nhiều người đến xem, các loại nghị luận xì xào truyền vào trong tai.
-Đây không phải là người của Lặc Mã trang chuyên môn săn bắn sao?
-Dám không để người của Lặc Mã trang vào trong mắt, không biết hắn có mấy cái mạng đây?
-Lặc Mã trang!
Lý Thanh Sơn trong lòng hơi động, ngay cả kiến thức của hắn có nông cạn hơn đi nữa, thì trang viện này cũng như là sấm động bên tai. Đây là một trong mấy thôn xóm xung quanh Bách Khê trấn, thường xuyên thâm nhập vào sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn, người ở trong trang đời đời đều lấy nghề săn bắn làm kế sinh nhai, khó trách trên người bọn họ lại có loại khí chất như vậy.
So với người ở thôn Ngọa Ngưu luôn lấy nghề nông làm chủ thì người trong Lặc Mã trang nhanh nhẹn hơn rất nhiều, mỗi ngày cùng dã thú trong núi chém giết, cũng tập luyện một ít võ nghệ gia truyền, không chỉ không chịu phục tùng sự quản thúc của Khánh Dương thành, mà còn chưa từng nộp thuế.
Trong Khánh Dương thành từng có người nỗ lực phái binh chinh phạt nơi đây, nhưng còn chưa tới trong thôn, thì đã gặp phải vô số cạm bẫy bắn lén, rất vất vả mới chạy tới thôn trang thì cũng đã tổn thất hơn một nửa nhân mã, sĩ khí của đại quân đã bị tiêu giảm, tướng quân lĩnh binh chinh phạt chỉ có thể ghìm ngựa trước trang rồi ảo não trốn về Khánh Dương thành.
Tên của ngôi làng vốn đã bị người đời quên lãng, nay lại biến thành “Lặc Mã trang”.
Có thể tưởng tượng được, một thôn trang có thể làm cho đại quân chinh thảo bị thất bại tan tác quay trở về, người trong thôn sẽ trở nên kiêu ngạo đến cỡ nào. Một tên thanh niên choai choai lại muốn chống lại bọn họ, điều đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Người trẻ tuổi có vóc người thấp bé kia nghe vậy thì lửa giận nổi lên vội vàng nói:
-Những tấm da thú này, ngươi không thể bán ở đây!
-Dựa vào cái gì?
Lý Thanh Sơn mở mắt ra, trong con ngươi tựa hồ có ánh sáng lóe lên.
Khiến cho người trẻ tuổi nhớ tới nhưng mãnh thú trong núi, con mắt của chúng cũng thường phát sáng trong bóng tối, theo bản năng đề thăng sự cảnh giác, thế nhưng cũng không úy kỵ. Bọn họ là những thợ săn cùng dã thú chém giết, hơn nữa nhìn trang phục của Lý Thanh Sơn thì chỉ là một tên nông phu, trong lòng càng xem thường:
-Vì lão tử không muốn cho ngươi bán!
Nói xong thì đưa tay liền nhấc sạp hàng của Lý Thanh Sơn lên.
Đột nhiên một bàn tay lớn mà thô ráp, giống như một chiếc kìm sắt kẹp chặt cách tay người trẻ tuổi lại, y cảm thấy đau nhói.
Người trẻ tuổi lấy làm kinh hãi:
-Thằng này sức lực thật lớn.
Nhưng y phản ứng không chút nào chậm, quyền trái đánh thẳng vào mặt của Lý Thanh Sơn.
Mà đồng bạn của y cũng không không có ý tứ giúp đỡ, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên quan sát, có vẻ rất tự tin, có trên mặt còn mang theo nụ cười khinh bỉ.
Thật ra thì đây cũng là lần thứ nhất Lý Thanh Sơn chân chính cùng người khác giao thủ. Khi giết tên họ Lưu thì gã đang say rượu không có chút khí lực nào để phản kháng, còn bà cốt chết là do đám Quỷ Vụ phản phệ.
Nắm đấm hung hăng phá không xông tới, căn bản không cho người ta nhiều thời gian suy nghĩ, nhưng hiệu quả của rất nhiều ngày tu hành đã được phát huy. Theo bản năng Lý Thanh Sơn nghiêng đầu né qua, chân phải tung ra, thân thể nghiêng ra phía trước.
Hắn lấy xương sống lưng làm trung tâm, cơ thịt cả người run run, hợp làm một thể, giống như một cái khối thép rắn chắc, vừa nhanh vừa mạnh va vào người trẻ tuổi.
Thiết Sơn Kháo chính là một chiêu thức cực kỳ thông thường, trong Ngưu Ma Đại Lực quyền cũng có, nhưng đồng thời nó đã được dung hợp với ba chiêu thức.
Ba chiêu đó lần lượt là: Ngưu Ma Đạp Địa, đứng nghiêm gót chân, toàn lực trụ vững. Chiêu thứ hai là Ngưu Ma Vận Bì khiến cho thân thể cứng cỏi, không thể thôi động. Còn thức thứ ba là Ngưu Ma Đính Giác, lấy sừng trâu húc ngã đối thủ, tất cả các động tác đều liền một mạch.
Thanh Ngưu đang nằm ở phía sau, thoả mãn gật đầu.
Người trẻ tuổi thấy vậy thì kinh hãi đến mức biến sắc, lúc nãy hắn giống như một con trâu đực lao nhanh về phía mình, chỗ ngực đau đớn, bị đánh bay ra ngoài, ngã vào trong đám người, gân cốt cả người giống như là muốn vỡ ra.
Tiếng bàn luận của đám người xung quanh bỗng nhiên im bặt, mấy tên đồng bạn của người trẻ tuổi cũng ngẩn người một chút rồi giận dữ xông tới.
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn lại càng thận trọng, một chọi một và chuyện đấu cùng lúc nhiều người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trừ phi sức mạnh chênh lệch quá nhiều, bằng không song quyền khó địch nổi bốn tay. Trâu đực cho dù cường tráng đến đâu khi bị một đám chó săn hung ác vây cắn, thì cũng chỉ có thể đám cẩu tặc đớp từng khối từng khối huyết nhục cho đến chết mà thôi.
Trong lúc đối mặt với nguy hiểm một tia chân khí kia bắt đầu chuyển động tập trung vào hai mắt của Lý Thanh Sơn, hắn chỉ cảm thấy động tác của mấy người kia bỗng nhiên chậm lại, chậm đến mức vẻ mặt phẫn nộ của bọn họ hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...