Lý Thanh Sơn nhìn lòng bàn tay, hắn đang cầm một bình linh dược.
Cố Nhạn Ảnh chỉ làm như chưa từng nhìn thấy, vung tay áo cuốn lên một trận gió xoáy, mang theo nàng và Huyền Nguyệt, dựa vào lỗ hỗng mà ánh trăng đang chiếu xuống, bay về phía chân trời.
Huyền Nguyệt quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, nghiêng đầu đi, nụ cười biến mất, nhưng trong con ngươi trong như hồ nước, tràn ra nước mắt.
-Đợi ta, ta nhất định sẽ đi.
Lý Thanh Sơn dùng thanh âm to nhất nhìn về phía bầu trời gào thét.
Huyền Nguyệt bỗng nhiên nhìn lại, lớn tiếng nói gì đó, nhưng âm thanh lại bị gió tuyết cuốn trôi hết, nếu như dựa vào khẩu hình từ miệng của nàng, thì có lẽ đó là ba chữ: "Ta chờ ngươi".
Cố Nhạn Ảnh cũng lộ ra vẻ kinh dị, đám mây ở dưới chân nàng nhanh chóng khép kín.
Trên Băng Kiếm nhai, dòng thác ánh trăng cuối cùng cũng đã hoàn toàn biến mất.
Lý Thanh Sơn vẫn cứ duy trì trạng thái ngửa mặt lên trời rít gào như trước, tiếng rống đó có thể coi là là hứa hẹn với Thanh Ngưu, với Huyền Nguyệt, và quan trọng nhất là chính mình.
Ta nhất định sẽ đi đến trên chín tầng trời, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi Long Châu.
Ta nhất định sẽ tìm được đáp án, ta nhất định sẽ nắm giữ sức mạnh.
Thác nước tuôn trào, từ trên cao đổ xuống, Lý Thanh Sơn lại một lần nữa đứng ở trước thác nước này, nhưng bên cạnh đã không có một kẻ ngạo thị chín tầng trời như Thanh Ngưu nữa, mà cũng không có thiếu nữ đang tắm rửa ở bên thác nước.
Hắn sờ sờ Tiểu An đầu, chí ít là vẫn còn có nhóc ở bên cạnh ta.
Đã không có Huyền Nguyệt dẫn đường, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ, dọc theo con đường đã đi qua, rồi một lần nữa về đến nơi này. Tuy rằng đã có Linh Quy liễm tức, nhưng dọc theo đường đi cũng gặp phải không biết bao nhiêu nguy hiểm, mới có thể về đến khu thác nước này.
Ngày đông đã qua, mùa xuân đã quay về với đại địa.
Dường như đang mơ.
Chỉ trong ba tháng bên ngắn ngủi, có người nói cho hắn biết “Thanh Châu ngang dọc ba vạn dặm”, lại có người nói cho hắn biết: “mục tiêu của ta là rời khỏi Thanh Châu”, cuối cùng có người nói cho hắn biết: “Ta ở trên chín tầng trời chờ ngươi”.
Lý Thanh Sơn cúi đầu nở nụ cười, nói với Tiểu An:
-Còn phải xem ta có thể đi tới bước nào!
Sau đó thả người nhảy xuống hồ sâu.
Ở bên trong nước, chuyện thứ nhất Lý Thanh Sơn làm, cũng không phải là tu hành, mà là tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, lợi và hại được mất sau những sự kiện đã trải qua.
Một con con tôm nhỏ bị cuốn vào trong chiến tranh của đàn cá mập, rất khó có kết quả tốt, nhưng thịt nát trong các kẽ răng của đám cá mập lại có thể làm cho thực lực con tôm nhỏ tăng mạnh, dù thế cũng có hơn một nửa nguy cơ sẽ phải chết oan chết uổng.
Hắn có thể sống sót, hoàn toàn là dựa vào sự bảo hộ của Thanh Ngưu, nhưng con đại yêu quái nơi biển cả này đã rời đi hắn. Khiến cho hắn trở thành mục tiêu của những con đại yêu quái khác.
Nếu như muốn thực hiện được mục tiêu mà hắn đã hứa, không thể chỉ dựa vào vận khí để sống sót, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm. Ai cũng không thể đứng mãi trong vầng sáng bất tử, ngay cả là người có được sức mạnh tuyệt đối, cũng có thể sẽ bị dễ dàng nghiền nát.
Làm người không chỉ phải có ý chí kiên nghị như trâu, dũng mãnh như hổ, mà còn phải có được sự ẩn nhẫn thâm trầm như Linh Quy. Loại ẩn nhẫn này, cũng không phải là nuốt giận vào bụng, nhát gan sợ phiền phức, mà là người có chí lớn biết tiết chế chính mình, người không thể nhẫn thì không thể thành.
Sở dĩ Thanh Ngưu không thể vừa mới bắt đầu đã ra tay tiêu diệt Phi Long trưởng lão có lẽ muốn hắn hiểu được những này đạo lý, đạo lý lớn ai cũng sẽ giảng ai cũng có thể nói và bàn luận, nhưng chỉ khi thật sự trải qua mới khắc vào trong lòng.
Nếu như không phải ở trên vách đá dựng đứng hắn gào thét tuyệt vọng, thì hắn làm sao có thể hiểu rõ được giá trị của sức mạnh, ý nghĩa của từ bằng hữu.
Hắn khát vọng có được sức mạnh lớn hơn.
Trong núi không có năm tháng, chồi non biến thành thúy diệp, nụ hoa nhanh chóng nở thành bông.
Lượng nước của thác nước, cũng nhiều hơn so với mùa đông, tiếng gào thét cũng càng lớn hơn.
Lý Thanh Sơn ngồi ở dưới thác nước, tất cả những thanh âm này, tất cả biến hóa, đều lọt vào hết trong tai của hắn, nhưng tâm thần của hắn lại không một chút nhiễu loạn.
Trong lúc trạng thái cực tĩnh cùng cực động này, hắn cũng không chỉ đang luyện công, mà quan trọng hơn cả là lĩnh hội sự biến hóa và những tiếng động của thiên nhiên, hoặc có thể nói, hai thứ này vốn là một vật.
Nuốt từng viên từng viên một linh dược, luyện hóa chúng thành linh lực, linh lực khắp cả thân hắn giờ đây giống như trường giang đại hải. Nhưng mà lợi ích hắn thu được cũng không chỉ là những thứ này.
Ở trong trạng thái tuyệt đối nhập định, hắn ngờ ngợ cảm nhận được trong thiên địa linh lực cực kỳ hùng vĩ tồn tại, nó ở khắp mọi nơi, chi phối tất cả biến hóa của thế gian.
Chẳng khác gì với lúc hắn sử dụng Linh Quy ẩn thân nơi biển sâu, quên mất sự tồn tại của bản thân, những tia linh lực kia cũng sẽ không cự tuyệt hắn, dùng cách tự nhiên nhất để hòa vào thân thể của hắn.
Tựa như Đạo Tàng nói tới:
-Cường cốt, yếu ý chí, hư tâm, thực bụng.
Cũng như đạo lý lúc Thanh Ngưu vừa bắt đầu dạy dỗ hắn cái, ăn no bụng, cường thân kiện thể, mới là tất cả cơ sở. Mà khi thả lỏng ý chí, mới không bị tạp niệm khốn nhiễu, đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất chân chính, cảm nhận được sự tồn tại của linh khí thiên địa.
Chuyện này đối với cấp bậc Luyện Khí kỳ của nhân loại mà nói, thì chỉ khi nào vượt qua được một lần thiên kiếp, sau khi đạt đến Trúc Cơ kỳ, mới có thể dễ dàng làm được, bằng không cần phải có ngộ tính và cơ duyên lớn lao.
Nhưng mà đối với yêu quái mà nói, đây chẳng qua chỉ là thiên phú bản năng. Những cảnh tượng như chim bay cá nhảy, ở trong mắt nhân loại, không thể nghi ngờ họ sẽ coi đó là hành vi ngu xuẩn, chỉ là dựa vào bản năng để giao phối và săn mồi, rồi tiếp tục sinh tồn. Nhưng thật ra chúng nó là một phần của thiên nhiên, có cảm nhận thể thế giới một cách tự nhiên nhất, rất nhiều thứ mà nhân loại không cảm giác được, linh khí chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhân loại vốn có linh trí nhưng đồng thời chúng ta cũng mất đi năng lực hài hòa với tự nhiên trở thành một thể, nên phải dùng đủ loại phương pháp để tu luyện, cố gắng kéo dài tuổi thọ của bản thân. Mà tuổi thọ của yêu quái, cho dù là loài nào chăng nữa và nếu chúng có cùng sức mạnh với nhân loại, thì dài hơn nhiều.
Có được thì phải mất, điều này là quy luật công bằng của thiên nhiên.
Thanh Ngưu từng nói, Lý Thanh Sơn cũng có thể coi là bán yêu, bởi vì thân thể của hắn tuy đã biến thành yêu ma, nhưng tâm linh của hắn vẫn thuộc về bản chất của nhân loại, vì lẽ đó cũng không thể cảm nhận được thiên địa linh khí.
Phép thuật trong cõi đời này nhiều vô cùng, phép thuật có thể biến người bình thường thành quái vật cũng nhiều đến mức không biết bao nhiêu mà kể, nhưng chỉ là quái vật, mà không phải là yêu quái. Nếu như vậy, Thanh Ngưu thiết kế biến hắn thành yêu quái cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mà có lẽ từ lâu y đã chuẩn bị xong tất cả cho Lý Thanh Sơn.
Dựa trên sự tu hành của Linh Quy Trấn Hải Quyết, Lý Thanh Sơn có thể tạm thời buông lỏng trí tuệ của nhân loại, bài trừ những này tạp niệm do trí tuệ sinh ra, bắt đầu biến thành yêu quái chân chính, lấy ánh mắt của yêu quái để quan sát thế giới này, lấy tâm linh của yêu quái để cảm ngộ thế giới này.
Lại không biết trôi qua bao lâu, những đóa hoa bắt đầu héo tàn.
Lượng lớn linh khí tụ tập về người của Lý Thanh Sơn càng lúc càng nhiều, Thanh Ngưu lựa chọn nơi này bởi vì nó vốn là nơi có linh khí nồng nặc.
Hết thảy linh đan đều đã bị hắn phục dùng hết, toàn bộ yêu khí trong cơ thể Lý Thanh Sơn giống như sóng biển phun trào, sau đó bị Linh Quy Trấn Hải quyết trấn áp, không ngừng áp súc ngưng tụ.
Tiểu An đang ở bên cạnh chơi đùa một mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đầm nước dưới chân thác nước. Mấy ngày nay, nó vẫn một mực yên lặng chờ đợi, chỉ tự chơi đùa một mình, tuyệt không rời xa nơi này.
Linh Quy trấn hải!
Toàn bộ nước trong đầm, như bị cỗ sức mạnh vô hình nào đó nâng lên, trở thành chiếc kính bằng nước hoàn mỹ, bay thẳng xuống dưới thác nước, nhưng cũng không gây ra bất kỳ một cái bọt nước nào.
Lý Thanh Sơn rốt cục cũng đã đem Linh Quy Trấn Hải quyết tu thành tầng thứ nhất, cùng lúc đó, bên trong thần hồn bỗng vang lên một tiếng ầm ầm thật lớn, thân hình của hắn lại một lần nữa tăng cao lớn lên, tiếp cận hai trượng, khí tức tỏa ra buông xuống dưới đầm nước, toàn bộ nước trong hồ một lần nữa bị khuấy động.
Toàn bộ yêu khí trong cơ thể, ngưng tụ thành một viên châu nhỏ như đầu ngón út!
Hắn rốt cục cũng đã đột phá được một bước trọng yếu nhất để có thể trở thành yêu ma, tu thành yêu đan.
Lý Thanh Sơn cúi đầu, nhìn vào mặt nước, khẽ vuốt cặp sừng trâu trên đầu, ở trên đó có khắc hai chữ "Bắc Nguyệt", có chút hơi mơ hồ, nhưng hai chữ đó như đã hòa vào bên trong sừng trâu, không thể xóa nhòa.
Hắn lại nghĩ tới Huyền Nguyệt, nhớ tới những ước định chưa từng hoàn thành, hơi nhắm hai mắt lại, chờ ta, ta chắc chắn giải thoát ngươi khỏi cái lồng chim này, đưa ngươi đi Long Châu.
Hắn bỗng nhiên mở miệng, yêu đan bay ra, vờn quanh bên cạnh người hắn, như là chịu sự dẫn dắt của sức mạnh vô hình nào đó. Hơi suy nghĩ, yêu đan bắn nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua mấy khối đá tảng trong đầm nước, quả thực là không gì không xuyên thủng, so với ám khí thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Yêu ma không biết thuật luyện đan, vì lẽ đó từ nhỏ đã hiểu cách thu nạp linh khí. Yêu ma cũng sẽ không luyện khí, yêu đan chính là vũ khí cường hãn nhất.
Tuy rằng đem yêu đan thả ra, sẽ có nguy cơ bị người khác đoạt đi, nhưng người muốn cướp đoạt thì phải có thực lực tuyệt đối chênh lệch mới làm được. Vì lẽ cách sử dụng yêu đan như thế cũng không tính là quá nguy hiểm, bởi vì cho dù không sử dụng yêu đan nữa, thì những người có thực lực như thế sẽ giết chết ngươi rồi lấy yêu đan ra. Giống như thời điểm tu sĩ nhân loại đấu pháp, nếu như ngay cả phi kiếm cũng bị đối thủ dễ dàng bắt lấy, vậy thì căn bản không cần tái chiến.
Lý Thanh Sơn nhìn viên yêu đan đang trôi nổi ở trước mắt, thầm nghĩ: hiện tại dù cho hắn nói mình là nhân loại, thì cũng không ai tin tưởng nữa rồi.
Hắn tỉ mỉ quan sát, phát hiện yêu đan cũng không phải tròn trịa, mà là do vô số vụn nhỏ hình sáu cạnh ghép lại mà thành, tựa hồ có chút không giống với yêu đan phổ thông, đại khái là tác dụng của Linh Quy Trấn Hải quyết, nhưng hắn cũng chỉ mới gặp qua một viên yêu đan, nên không dám xác định.
Lý Thanh Sơn đưa tay phải ra, từng làn từng làn sóng nước trong suốt, tụ tập ở trong lòng bàn tay của hắn, ngưng tụ thành một cái bóng nước, sau đó biến ảo ra các loại hình dạng, nếu lấy Ngũ hành ra để luận, hắn đã thuộc vào yêu quái Thủy hệ, có sức mạnh thao túng thủy linh.
Hắn tiện tay vứt bỏ cái bóng nước, rồi nuốt đem yêu đan vào, quát lên:
-Linh Quy Huyền Giáp!
Sau lưng của hắn cũng không hề mọc ra một cái mai rùa ra, mà chỉ dùng linh quang tạo ra một cái vòng bảo vệ hình cầu, nhìn kỹ, thì hình dạng giống như viên yêu đan vừa rồi, cũng do vô số hình sáu cạnh ghép lại mà thành.
Thác nước từ trên cao rơi thẳng xuống dưới, đập lên Linh Quy Huyền Giáp, nhưng không hề có một giọt nước nào có thể rơi lên trên người Lý Thanh Sơn.
Đây cũng là sau khi hắn kết thành yêu đan, thiên phú thần thông hắn mới lĩnh ngộ, nhưng mà cũng không chỉ như thế.
Lý Thanh Sơn đứng lên, hít sâu một hơi, ngửa đầu gầm lên một tiếng điên cuồng, yêu khí thôi hóa thành sóng âm, tao ra vô số liệt phong, xông thẳng tới chân trời, thác nước bị khuấy động tan nát, thậm chí ở trên vách đá, cũng lưu lại vết tích cực sâu hình dáng như chiếc quạt.
“Hổ Ma Cuồng Khiếu" xem như cũng có uy phong, nhưng chỉ có thể tạo thành rung động, dùng để bắt nạt đối thủ yếu ớt thì còn được, nhưng với đối thủ đồng cấp thì hầu như không có chút tác dụng nào. Hiện tại tiếng gầm của hắn, tuy phạm vi ảnh hưởng đã được giảm mạnh, nhưng chỉ mới có thể phách sông liệt thạch chứ chưa tạo thành sát thương đặc biệt.
Đây cũng là loại thần thông thứ hai mà hắn mới lĩnh ngộ, hắn mệnh danh nó là là “Hổ Ma Khiếu Sát”.
-Ngưu Ma Tiễn Đạp!
Lý Thanh Sơn nhảy vào nước trong đầm, đạp lên tầng tầng sóng nước, trải qua không biết bao nhiêu xung kích, dòng nước và nham thạch ở xung quanh đã bị phá nát ầm ầm, vòng tròn sóng chấn động lan về bốn phía, chỉ trong nháy mắt cả lớp đá ngầm cũng đã bị phá nát.
Giống như ở dưới đáy nước dẫn nổ cả vạn tấn thuốc nổ, toàn bộ nước trong đầm bay ngược lên trời cao, lộ ra đáy đầm hoàn toàn nát tan.
Ngưu, Hổ, Quy, ba loại sinh linh, ba loại thiên phú thần thông, khi Lý Thanh Sơn tu thành yêu đan cũng đã đồng thời thức tỉnh.
Sau đó, chính là thời khắc "làm người một lần nữa".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...