Đại Thánh Truyện

Mấy ông già run rẩy trở về chỗ ngồi trên ghế, còn Lý Thanh Sơn thì vùi đầu ăn uống thỏa thích. Mấy ngày nay chỉ ăn thịt hoẵng đến mức phát ngán cũng đang muốn thay đổi khẩu vị, cả bàn rượu tràn đầy thức ăn như vậy mà chỉ một mình hắn đã vét sạch sành sanh, vỗ vỗ cái bụng ra vẻ cao hứng lắm.
-Mọi người trong viện này đều là bậc trưởng bối của ta, cho dù nói trông ta lớn lên hàng ngày cũng không quá, nhưng cũng có những người không nhớ lấy phần tình cảm này, chỉ vì vài mẫu rượng mà muốn ức hiếp ta! Hôm nay nếu không cho ta lời giải thích rõ ràng thì ta cũng sẽ bắt các ngươi phải giải thích, cho dù mất đi cái mạng này ta cũng không hối tiếc.
Lý Thanh Sơn nói xong thì rút thanh đoản đao ra:
-Lưu quản sự, Lý trưởng thôn, các ngươi nói có đúng hay không?
Lưu quản sự quyết tâm không muốn nhận lấy phần thiệt thòi này nên chịu thua nói:
-Nhị Lang, mấy mẫu ruộng kia, nếu ngươi muốn lấy lại thì hãy lấy đi.
Lý Thanh Sơn nói:
-Mấy mẫu ruộng kia ta cũng không muốn, cái đó cũng là do ngươi dùng tiền để mua, ta càng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ muốn ngươi trả công bằng lại cho ta. Các ngươi ở trong cái thôn này muốn làm gì thì làm đã thành thói quen, cách đỉnh đầu ba thước có thần linh đấy, công bằng đều do mỗi người mà thôi.
Khi hắn nói càng về sau giọng điệu và vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Lưu quản sự ngượng ngùng nói không ra lời, Lý trưởng thôn thì kịp thời phản ứng:
-Chuyện này là do chúng ta làm không đúng, cũng là vì ca ca ngươi…
-Đây không phải là do đại ca ta.
Lý Thanh Sơn lạnh lùng cắt lời.
-Do bọn Lý Đại ăn nói lung tung, ta bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội, mới làm ra mấy chuyện hồ đồ như vậy. Mấy ngày qua mỗi ngày ta đều ngủ không yên, chỉ sợ có hôm nào đó, khi ta nằm sâu dưới ba tấc đất thì ngay cả mặt mũi đi gặp cha mẹ ở dưới đó cũng không có.

Khi nói đến đoạn sau thì đã phát khóc, nước mắt chảy ra như mưa, giống như để phát tiết nỗi khỗ những ngày qua phải chịu đựng.
Lý Thanh Sơn nhìn mấy ông già kia nói:
-Vậy các người nói, mảnh đất kia có nên phân cho ta hay không?
-Nên, nên!
Vào giờ phút này ai dám nói một chữ không cơ chứ.
Lý Thanh Sơn đạt được điều nguyện ước, ngửa đầu cười to:
-Hóa ra trên đời này vẫn còn công bằng.
Nói xong thì đột nhiên thu tiếng cười lại, cúi đầu xuống nhìn mọi người, thần sắc trên mặt biến ảo không ngừng, khi thì thoải mái lúc thì nghiêm nghị, trong đó xen lẫn một tia bi ai không sao nói cho rõ. Hắn lại nhìn thanh đoản đao ở trong tay:
-Công bằng hóa ra là đây.
Hắn cau mày lẩm bẩm:
-Cách đầu ba thước rõ rành là cũng không có thần linh, công bằng chỉ ở trong thanh đao này. Cách đầu ba thước rõ rành là cũng không có thần linh, công bằng chỉ ở trong thanh đao này…
Âm thanh càng lúc càng lớn chấn động cả nhà cửa.
Hắn vốn đang tức giận và bất bình, một lòng muốn trút giận, thậm chí để phát tiết thì có phải giết người hắn cũng quyết không nương tay. Nhưng lúc này lại cảm thấy vô vị, hắn thu đao lại, không để ý tới mọi người đang đứng ngồi trong bữa tiệc nữa, xoay người rồi đi ra ngoài cửa, trong chớp mắt đã không thấy hình bóng.

Bọn giúp việc được một bữa ăn chùa, lại được xem một hồi hài kịch, cảm thấy rất hài lòng, nhìn thấy hắn bỏ đi thì cũng nhanh chóng lủi mất tích.Vẻ mặt đứa nào đứa nấy rất bội phục và miệng thì không ngớt bàn tán về Lý Thanh Sơn.
Lưu quản sự xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, trong lòng biết muốn tìm được người để đối phó với đã khó nay lại càng khó thêm. Tuy gã nắm giữ rất nhiều đất đai, nhưng bọn giúp việc cũng không phải là nô lệ nên không thể mặc sức điều động, mà ngay cả nô lệ cũng có thể gây ra bạo động, nếu hết thảy bọn chúng đồng thời đứng lên phản đối gã thì thực sự là gay go lắm đấy.
Nhưng cũng may, Lý Nhị lang ân oán rõ ràng, nếu như ngày hôm nay đã nói như vậy thì sẽ không tìm trăm phương ngàn kế để trả thù gã nữa, từ nay đã có thể ngủ an giấc, tuy tiệc rượu lần này không thành công nhưng cũng miễn cưỡng đạt được mục đích. Nhìn sang bên cạnh thì thấy Lý trưởng thôn đang được hai đứa con trai nâng đỡ đứng dậy, mặc dù trên mặt còn mang theo vẻ xấu hổ, nhưng biểu hiện đã bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, xem ra ông ta cũng nghĩ như gã.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy ngượng ngùng.
Lý Hổ không phục nói:
-Cha, không bằng cứ gọi đại ca trở về đi! Dựa vào võ công của huynh ấy, con không tin không trị được tên Lý Nhị lang này.
Lý Báo cũng nói:
-Lưu thúc, không phải Lưu ca cũng đang ở trong thành Khánh Dương sao?
Vốn Lý trưởng thôn đang có đầy một bụng tức giận chưa có nơi để phát tiết, bây giờ nghe chúng nói như thế, thì hung hăng nạt nộ:
-Tất cả im miệng cho ta, sao ta lại sinh ra mấy đứa con vô dụng như các ngươi thế không biết?
Lưu quản sự cũng không đáp lời, ít nhiều bọn họ đều đã trải qua phong ba nên hiểu được đạo lý phải cố gắng giữ lấy mình, tuyệt không thể vì chuyện mất thể diện mà mạo hiểm đi chém giết lẫn nhau.
-Các ngươi đúng là một đám vô dụng, thần linh đã nổi giận hắn sẽ không sống được lâu nữa đâu.

Bà cốt thần bí vốn nãy giờ trầm mặc không nói gì bây giờ bỗng nhiên cất lời.
Rất nhiều người thuộc tầng đáy của xã hội nghe thấy thế thì cũng không khỏi thầm rùng mình một cái, thời đại này mọi người đều sùng kính quỷ thần, mà bà cốt là người duy nhất có thể câu thông với thần linh. Ngẫm lại lời Lý Thanh Sơn vừa nói: “Cách đầu ba thước không có thần linh”, có lẽ lời này đã khiến cho thần linh nổi giận cũng nên.
Có người còn nhớ tới chuyện, trong thôn trước đây đã từng có một gia đình xin bà cốt chữa trị cho ình, bà cốt cũng nói đứa bé kia bị yêu ma quỷ quái phụ thể phải lập tức hỏa thiêu hay dìm nước đến chết mới được. Cuối cùng còn muốn dùng một cái khăn bịt kín mặt mũi đứa bé, nói là làm như thế để đuổi ma quỷ chạy đi, nhưng không ngờ lại bịt chết đứa bé kia.
Bà cốt chỉ nói đây là Diêm Vương ời, ai cũng không cứu sống được, nhưng gia đình đứa bé lại không tin như thế, mẹ của đứa bé mỗi ngày đều đứng trước cửa nhà bà cốt chửi bới ầm ĩ. Việc này khiến cho uy tín của bà cốt ở trong thôn bị tổn thương trầm trọng, nhưng không lâu sau mẹ của đứa bé kia đột tử mà không rõ nguyên nhân.
Bà cốt chỉ nói, chuyện này do đứa bé dưới đất không muốn mất mẹ. Từ sau lần đó, không ai dám bất kính với bà ta nữa. Còn Lý Thanh Sơn lại cả gan đứng trước mặt mọi người đá bà ta một cái, quát mắng mấy câu, thực sự là đã đắc tội với mụ rồi.
-Lưu quản sự, người này mang tai họa cho ngươi, bây giờ thần linh sẽ vì ngươi mà tiêu tai giải nạn…
Lưu quản sự lật đật sai người hầu gói cho bà cốt một chút hương nến rượu thịt. Bà cốt lại nhìn về phía Lý trưởng thôn, khiến ông ta phải cắn răng lấy ra một khối bạc vụn, đưa cho bà ta rời đi.
Một tên người hầu được phái đi để ôm những thứ đồ lặt vặt đi theo phía sau bà cốt, không dám mở miệng nói gì, đến khi đi tới một ngôi nhà ngói xây bằng gạch xanh, ở trong thôn ngoài nhà của Lý trưởng thôn và Lưu quản sự thì duy nhất chỉ có ngôi nhà này được xây bằng gạch, lợp bằng ngói.
Trong phòng lớn bày ra hương án lư hương, cả ngày lượn lờ khói thuốc, vừa là chỗ ở, cũng là miếu thờ.
- Tiểu An, Tiểu An, bà nội trở về rồi này!
Bà cốt bỗng nhiên mở miệng dùng giọng điệu khàn khàn nói, vẻ mặt nhăn nheo lộ ra nụ cười quỷ bí, tuyệt đối không thể nói là hiền lành.
Tên giúp việc biết bà cốt căn bản không có con cháu nên nghe thấy vậy thì sợ đến mức kinh hồn bạt vía, vội vã thả túi đồ xuống rồi chuẩn bị tháo chạy. Nhưng đột nhiên cảm giác được có vật gì đó đang kéo ống quẩn của mình, quay đầu nhìn lại nhưng đây có thấy thứ gì đâu, gã hét to một tiếng:
-Mẹ ơi.
Ba chân bốn cẳnh chạy vội ra bên ngoài, từ phía sau truyền đến một tiếng cười to mang theo vẻ sắc nhọn.
-Tiểu An, bà nội nói cho cháu biết, có người dám bắt nạt bà nội đó.

Phòng lớn trống rỗng cũng không có người trả lời.
-Cái gì, cháu dám không nghe lời của bà nội sao??
Khuôn mặt của bà cốt đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, lớn tiếng quát mắng, trong tay đã có thêm một cái chuông đồng đang không ngừng lắc lư.
Nhất thời ở trong phòng có âm phong nổi lên bốn phía.
Hồi lâu sau, bà cốt mới khôi phục lại giọng điệu ôn nhu:
-Ngoan nào, như vậy mới đúng, bà nội cũng không muốn đánh cháu đâu, cháu ngoan của bà!
Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình bà ta lầm bầm lầu bầu.
Lý Thanh Sơn trở lại trong túp lều, Thanh Ngưu không biết đã chạy đi nơi nào, chắc là lại đi săn thức ăn cho hắn.
Hắn lại thừa dịp hơi rượu chưa tan luyện tập Ngưu Ma Đại Lực quyền thêm lần nữa, ba chiêu cơ bản nhất hắn đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Trong óc đang hồi tưởng lai tất cả những việc đã trải qua trong ngày hôm nay, xem ra đồ vật đáng sợ như vậy, cũng không thể đỡ nổi một đòn. Nếu như khi ở trước cửa nhà Lưu quản sự, bởi vì sợ sệt mà hắn bỏ chạy thì đâu có thể nào nhìn thấu huyền bí trong đó.
Đối với chuyện này, địch thủ chân chính của hắn không phải là Lưu quản sự hay Lý trưởng thôn, mà là sự sợ hãi trong lòng của hắn. Cường giả chân chính là như nào? Trong Đạo đức kinh sớm đã đưa ra đáp án,
- Thắng người là kẻ có sức; tự thắng mình mới là kẻ mạnh…
-Đã là dũng sĩ thì không sợ.
Lý Thanh Sơn rống ra mấy chữ này, như phá vỡ một tầng bình phong vô hình. Khi hắn vận chuyển quyền pháp bỗng nhiên có thêm một luồng khí thế quyết chí tiến lên, bất luận phía trước có gian nan hiểm trở gì, hắn đều có thể động thân đánh tan, tuyệt không cúi đầu, quyết không lùi về sau.
Cách đầu ba thước tuyệt đối không có thần minh, ta chính là thần linh. Công bằng không ở lòng người, mà ở trong tay ta.
Tứ chi ngực bụng hay mỗi một khối bắp thịt ở trên thân thể như được cỗ quyết tâm này thúc đẩy tự vận hành, một quyền đánh ra đã có thể quán thông sức mạnh toàn thân. Hắn có cảm giác rằng, cho dù lúc này không dùng vũ khí, nếu như trực diện giao chiến với hai huynh đệ Lý Hổ Lý Báo thì cũng có thể chống đỡ được, hay nói đúng hơn là chắc chắn có thể đánh bại được bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui