Lục Hoàn Hoàn trợn mắt lên, lấy lòng cười nói: "Mặc dù tên của anh không dễ nghe, nhưng tên của em so ra còn khó nghe hơn nữa.
"
Lục Hoàn Hoàn, cái tên dở khóc dở cười, nghe xong là cũng không có cảm thán gì.
Cô không biết bố mẹ vì sao đặt tên cô thế này, có phải con ruột không đây, điện thoại cho cô cũng là hàng tặng kèm.
Lục Quảng Hàn cười tủm tỉm: "Biết thế thì tốt!" Thu hồi nắm tay từ đỉnh đầu Lục Hoàn Hoàn, anh trai nhìn thoáng qua, cau mày hỏi: "Lại chơi game?"
"Thật vất vả mới được nghỉ hè, còn không thể cho em vui vẻ chơi game sao?" Lục Hoàn Hoàn tỏ vẻ cô đi học thật mệt lắm.
Lục Quảng Hàn hỏi: "Có phải Hàn Kinh Mặc trở thành đại ngôn của game võng du này không?"
"Đúng vậy, chơi được nửa tháng rồi, em cảm thấy cũng không tệ lắm.
" Lục Hoàn Hoàn đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh trai mà lắc lắc, nóng lòng hỏi: "Anh hai, Hàn Kinh Mặc sắp tới sẽ có hoạt động gì vậy?"
"Sao không hỏi quản lý của hắn, hỏi anh làm gì?
"Còn không phải Hàn Kinh Mặc là nghệ sĩ trong công ty của anh sao, hỏi anh là đúng rồi.
" Lục Hoàn Hoàn nói thêm: "Ban đầu khi em thuyết phục anh ký kết với Hàn Kinh Mặc, anh sống chết không chịu.
Bây giờ anh thấy chưa, Hàn Kinh Mặc quá nổi tiếng.
"
"Còn không phải do bố chúng ta muốn nghỉ hưu sớm thì anh đây cũng không tình nguyện tiếp nhận quản lý chuyện công ty đâu á.
" Lục Quảng Hàn bất mãn nói: "Em cũng biết là anh thích làm nhiếp ảnh gia nhất mà.
"
Lục Hoàn Hoàn kiễng chân cho anh một cái vò đầu, xoa xoa mái tóc rối bù càng loạn tứ tung hơn: "Ủy khuất cho ca ca, em sai rồi, khi nào anh hết ủy khuất thì nói cho em biết hoạt động gần đây của Hàn Kinh Mặc nhé.
"
!
Đây, đây! có còn là em gái không vậy?!
Lục Quảng Hàn cảm thán gia đình này có thật là quan hệ ruột rà máu mủ không vậy, bố mẹ đi ngao du tứ hải, để anh và em gái sống nương tựa lẫn nhau, mà em gái duy nhất thì ngày nhớ đêm mong đến nam nhân khác!
Bạn nói có đáng giận không chứ.
Lục Quảng Hàn không chút khách khí: "Lúc trước em ứng tuyển học viện điện ảnh, muốn đi con đường diễn xuất anh không có ngăn cản, hiện tại, cũng đến lúc tìm công ty quản lý rồi đấy.
Ngoài Anh Cách không được phép đến công ty khác đâu nhé.
"
Anh Cách là công ty giải trí mà ba ba cô buông tay mặc kệ, ép anh trai phải ngồi lên tiếp quản.
May mắn là Lục Quảng Hàn từ nhỏ đã theo cha học tập, tích lũy không ít nhân mạc, kinh nghiệm cũng có, thuận lợi tiếp quản công ty.
Cô gái nhỏ lùi lại một bước, nhìn anh trai mà thở dài: "Anh hai, anh mới có hai mươi bảy tuổi, đừng làm như một lão quan hưu nghiêm nghị.
"
"Lục! Hoàn! Hoàn!"
"A, đồ ăn mang đến rồi, anh xuống lấy đi!"
Sau khi đưa tôm hùm cay cho Lục Quảng Hàn như cách dâng bảo vật, Lục Hoàn Hoàn cười nịnh nọt: "Anh hai, Hàn Kinh Mặc mấy ngày nay có hoạt động gì không? Em trầm luân trong trò chơi mấy ngày liền không có lên mạng, không biết tinh tức của anh ấy.
"
"Hắn là thần tượng của em, còn anh trai em xem là gì chứ?" Lục Quảng Hàn liếc mắt nhìn nàng.
Lục Hoàn Hoàn lập tức gật đầu mãnh liệt: "Đương nhiên anh cũng là thần tượng của em!" Chỉ bất quá là Hàn Kinh Mặc!
"Cái này còn tạm được.
" Lục Quảng Hàn đang cầm con tôm, suy nghĩ một hồi liền nói: "Chiều này 5 giờ có một trận bóng rổ công ích, ngày mai đi hòa nhạc của Ngụy Thư Dương làm khách mời, ký đại ngôn, còn có đóng MV và được mời nhập đoàn phim mới.
Tóm lại là tài nguyên thần tượng của bạn rất tốt, bạn không cần phải lo lắng về đều đó.
"
"Rất tốt, đa tạ ca ca!"
Lục Hoan Hoan nói xong liền cầm thức ăn của mình, chạy một mạch về phòng.
Câu nói "Đợi anh ăn cơm xong! " của Lục Quảng Hàn liền nuốt ngược vào trong,
Vừa ăn đồ ăn ngoài, Lục Hoàn Hoàn vừa nghỉ, trận bóng phúc lợi công cộng 5 giờ chiều có thể xem được, còn vé buổi hòa nhạc ngày mai nhất định đã hết sạch, không biết tiếp theo thì Hàn Kinh Mặc sẽ nhận phim gì?
Nhớ tới bộ điện ảnh "Mười bảy ngày" nửa đầu năm trước, tuy là phim điện ảnh đầu tay của anh ta nhưng lại được đạo diễn trứ danh Cố Tây Từ dốc sức chế tác, bất kể là kịch bản hay đến cảnh quay đều cố gắng đạt được sự hoàn mỹ.
Hàn Kinh Mặc xuất thân từ học viện điện ảnh chính quy, từng được mệnh danh là tân binh hạn nhất, ngay cả phó hiệu trưởng khắc khe trong kỹ thuật diễn xuất cũng nhiều lần khen ngợi.
Với nhiều yếu tố kết hợp, "Mười bảy ngày" bứt phá, ôm thầu hết các giải thưởng của Kim Kê: Kịch bản xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, và Hàn Kinh Mặc cũng giành được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất, tiền đồ rộng mở.
Trước "Mười bảy ngày", Hàn Kinh Mặc đã có trong tay hai phim truyền hình, với ngoại hình nổi bật và kỹ năng diễn xuất của mình, anh ta trở thành ngôi sao được nhiều người yêu thích, dần dần được công chúng biết đến nhiều hơn.
Nhưng đạt giải thưởng Kim Kê lần này mới chính là sự công nhận chuyên nghiệp về kỹ năng diễn xuất của anh ấy, lập tức nâng tầm giá trị của anh ấy lên một bậc cao hơn.
Đại ngôn quảng cáo khắp nơi đều là ba chữ Hàn Kinh Mặc, sôi nổi từ phố lớn đến ngõ nhỏ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu diễn viên mới mạnh nhất.
Lục Hoàn Hoàn ghi danh vào học viện điện ảnh cũng vì Hàn Kinh Mặc, thời điểm Lục Hoàn Hoàn chú ý đến Hàn Kinh Mặc, anh còn chưa trở nên bạo hồng.
Bắt đầu vì mê đắm nhan sắc, sau bị khí chất minh tinh cuốn hút, rồi cuối cùng mắc kẹt trong tài năng là cách giải thích tốt nhất của cô về anh.
Vào năm thứ hai Hàn Kinh Mặc ở học viện điện ảnh, Lục Hoàn Hoàn ngày đêm khuyến khích anh trai cô ký hợp đồng với cậu ấy, nhưng Lục Hoàn Hoàn tin rằng dù không có mình, Lục Quảng Hàn cũng nhất định sẽ dành lấy Hàn Kinh Mặc, danh xưng tân sinh tài năng của học việc điện ảnh không chỉ là đồn thổi.
Anh Cách được coi là công ty giải trí hàng đầu, trọng tâm là mảng phim điện ảnh và truyền hình, dù xét về thực lực hay tài nguyên, Hàn Kinh Mặc không có lý do gì để không ký hợp đồng này.
Hơn nữa, Lục Hoàn Hoàn biết Hàn Kinh Mặc yêu thích diễn xuất, và Anh Cách lại thiên về mảng phim ảnh, vừa vặn phù hợp với sự phát triển mà anh ta mong muốn.
Nói thẳng ra thì Hàn Kinh Mặc là tiền bối trên cô hai khóa, năm nay cô là sinh viên năm cuối, còn chưa tốt nghiệp.
Nhớ tới trước đây từng gặp qua anh vài lần ở trường, lông mày sắc bén với đôi mắt đen láy lung linh, tóc rối phá cách, môi anh đào, đường nét gương mặt góc cạnh nam tính, khí khái lạnh lùng khiến người ta đổ gục.
Nhưng mà tiếc, anh ta chắc chắn sẽ không nhận ra cô.
Chao ôi, Lục Hoàn Hàn thở dài.
Bởi vì không muốn nghe những lời đàm tiếu, Lục Hoàn Hoàn chưa bao giờ kể cho người khác nghe về hoàn cảnh gia đình của mình, có người hỏi thì cô cũng giả bộ ngớ ngẩn.
Nếu họ biết cô là em gái của Lục Quảng Hàn, khẳng định nhất định sẽ chế nhạo và chất vấn không ngừng, nhưng mà lại nói, cô cũng có thực lực, lần trước còn được giáo sư khen ngợi diễn xuất tốt trong lớp chung.
Cơm nước xong xuôi, Lục Hoàn Hoàn tiếp tục trò chơi, nhàn rỗi đi dạo một vòng ngắm chút phong cảnh, kết quả vừa đi tới con đường nhỏ sau núi, một người đột ngột xuất hiện từ bụi cỏ phía trước, trên đầu nhân vật hiện [Trượng Kiếm Tẩu Thiên Nhai].
Người kia đứng chắn giữa đường, hai tay chống nạnh, toàn thân tản ra bộ dạng rất muốn ăn đòn.
[Lân cận] [Trượng Kiếm Tẩu Thiên Nhai]: Cuối cùng lão tử cũng bắt được người sống.
[Lân cận] [Trượng Kiếm Tẩu Thiên Nha]: Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, ngươi muốn sang thì để lại lộ phí cho đại gia ta đây!
!
Lục Hoàn Hoàn xám mặt, nàng chỉ muốn ngắm phong cảnh, vậy mà cũng gặp phải cướp bóc, làm sao có thể đen đủi như vậy.
Điều khiển Từ Hòa chậm chầm lùi mấy bước, dứt khoác xoay người, chạy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...