Hắn nhìn chằm chằm vào chén cháo thịt trước mặt, một lát sau, dường như không chút quan tâm, hắn nghiêng đầu nói với quản gia đang đứng bên cạnh: “Gọi điện cho cô ta, bảo cô ta hôm nay nhớ đến bệnh viện.”
Quản gia ngẩn người trong chốc lát, sau đó mới kịp nhận ra “cô ta” mà Hàn Tri Phản nói đến là ai.
Bà vội vàng đáp “Vâng”, rồi nhanh chóng chạy đến phòng khách, lấy điện thoại bàn gọi điện.
Lúc Hàn Tri Phản đến bệnh viện, bác sĩ đang chuẩn bị làm kiểm tra cho Hàm Hàm.
Sau khi Hàn Tri Phản ký tên, Trình Hàm nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại không bao lâu thì Trình Vị Vãn đến.
Cô hỏi: “Hàm Hàm đâu?”
Nghe quản gia nói rõ tình huống cụ thể xong, cô không nói thêm gì nữa.
Có lẽ là không muốn đứng gần hắn, cho nên cô liếc nhìn cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt một cái, rồi đi đến đứng cạnh cửa sổ ở cách đó một đoạn.
Có điện thoại của công ty gọi đến, lúc này Hàn Tri Phản mới nhớ ra là hôm nay hắn có một bản hợp đồng phải ký, nên vội nghe máy.
Hắn nói chuyện điện thoại với đối tác của hạng mục lần này một lúc lâu.
Sau khi cúp máy, hắn liếc nhìn về phía cửa sổ một cái, thấy Trình Vị Vãn đang đứng lặng người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô có hơi thẫn thờ.
Động tác cất điện thoại của Hàn Tri Phản thoáng khựng lại, hắn nhìn chằm chằm về phía Trình Vị Vãn một lúc lâu, sau đó mới cất điện thoại vào túi quần.
Gần đến giữa trưa thì Trình Hàm được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Cuối cùng thì tiểu thiếu gia cũng ra rồi...” - Quản gia nhỏ giọng nói với bảo mẫu ở bên cạnh, rồi nhanh chóng chạy đến cửa phòng phẫu thuật.
Trình Vị Vãn đang đứng ngây người cạnh cửa sổ cũng nhanh chóng quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy Trình Hàm đang nằm trên băng ca, cô lập tức nhấc chân chạy tới.
Trình Hàm được đẩy vào phòng vô trùng.
Bởi vì có nhân viên chuyên môn chăm sóc, cho nên người nhà bị ngăn ở ngoài.
Bác sĩ La tháo khẩu trang xuống, nói sơ lược tình hình cụ thể cho Hàn Tri Phản.
Lúc nói xong, ông ta vừa chuẩn bị đi thì Trình Vị Vãn vội ngăn lại: “Tôi có thể vào thăm Hàm Hàm không?”
Bác sĩ La tỏ vẻ do dự.
Hàn Tri Phản đang đứng trước mặt ông hơi cúi đầu nhìn Trình Vị Vãn, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu sau, anh ngước mắt lên, im lặng gật đầu với bác sĩ La.
Nhìn thấy cái gật đầu của Hàn Tri Phản, lời từ chối của bác sĩ La bị khựng lại: “Được, nhưng trước khi vào, cô phải mặc đồ vô trùng.”
Có thể là do các loại thuốc được tiêm vào trong khi phẫu thuật, nên Trình Hàm vẫn luôn mê man.
Trình Vị Vãn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn thằng bé.
Đứng bên ngoài, xuyên qua cửa sổ, Hàn Tri Phản thấy được rất rõ vẻ mặt cô lúc này.
Cô không còn ngơ ngẩn như lúc nãy, mà bây giờ, trông cô vô cùng dịu dàng, vẻ mặt tràn đầy sự cưng chiều.
Lúc này, hắn mới giật mình phát hiện ra, dường như mấy ngày qua, ngoại trừ trước mặt Trình Hàm, Trình Vị Vãn gần như không cười.
Hàn Tri Phản đứng trong hành lang một lúc, sau đó xuống lầu, đi đến vườn hoa, hút hai điếu thuốc.
Lúc hắn quay lại, thì Trình Vị Vãn đã rời khỏi phòng bệnh.
Cô đang cúi đầu tìm kiếm cái gì đó trong túi, nên không nhìn thấy hắn.
Trình Vị Vãn nhanh chóng lấy hộp thuốc mà hắn đã nhìn thấy tối qua ra, sau đó đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng.
Động tác của cô rất thuần thục, cứ như là đã dùng loại thuốc này được một thời gian rồi...!Nếu nói như vậy, chẳng lẽ cô đã bị chứng trầm cảm từ rất lâu?
Hàn Tri Phản không đi đến phòng bệnh của Trình Hàm mà quay lại, đi vào thang máy.
Ra khỏi tòa nhà của bệnh viện, đứng dưới ánh mặt trời, hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa xe, rồi nhanh chóng ngồi vào xe, đạp ga, rời khỏi bệnh viện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...