So với lần lúc nãy, Hàn Tri Phản vẫn vô tình như vậy, đợi đến khi hắn chấm dứt, Trình Vị Vãn nằm trên giường không có chút sức lực cũng không tức giận một chút nào, cô giống như một con búp bê vải bị rách vậy, ánh mắt trống rỗng nhìn vào trần nhà, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn thấy Trình Vị Vãn như vậy, lúc dừng lại Hàn Tri Phản đã muốn rời đi nhưng hắn đột nhiên trầm tĩnh lại.
Sắc mặt của cô rất yếu ớt, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Vết thương trên trán còn chưa lành, không biết lúc nào đã bị cọ xát đến, lại rách da ra chảy máu rồi.
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán của cô, hắn nhăn trán lại, hắn thật sự không hiểu bản thân rốt cục là như thế nào, lồng ngực đột nhiên bị nghẹn lại, đến hai bàn tay đang ở hai bên người cô cũng không chịu được nữa mà nắm chặt lấy ga giường.
Hắn không biết là bản thân mình đã nhìn cô bao nhiêu lâu rồi, đến cuối cùng, hắn đã nảy ra một ý nghĩ mà bản thân mình cũng không thể tin được.
hắn đột nhiên muốn đưa cô đến bệnh viện, để băng bó lại vết thương trên trán cô…
Hàm Tri Phản bị chính cái suy nghĩ như vậy làm cho giật mình hoảng sợ, cả người của hắn vẫn còn chưa định thần lại, Trình Vị Vãn mắt nhìn lên trần nhà, không chớp mắt, cô từ từ di chuyển đôi mắt, tinh thần đã hồi phục lại.
Mắt của cô chạm phải ánh mắt của hắn một lúc, sau đó cô nói: “Có phải là hai ngày không?”
Lời nói của cô có chút bất ngờ, hắn vẫn chưa bắt kịp, liền theo bản năng hỏi lại: “Cái gì?”
“Ngày mai và ngày mốt tôi đều có thể đến chỗ Hàm Hàm?” - Cô nói một cách kỹ càng.
Cô thấy hắn vẫn có chút chưa hiểu lại tiếp tục nói: “Một lần một ngày, lúc nãy là hai lần, không phải là tôi có thể ở cùng Hàm Hàm hai ngày sao?”
Nghe xong những lời của cô, Hàn Tri Phản cuối cùng đã hiểu ý của cô rồi.
Đây là đề nghị mà hắn đã đưa ra.
Nhưng mà những lời này từ miệng cô phát ra lại khiến hắn cảm thấy chói tai vô cùng.
Hắn không còn để ý đến vết thương đang chảy máu trên đầu cô, vừa hung tàn độc ác chỉ vào cửa hét vào mặt cô: “Cút!” - Lại vừa giận dữ x0ay người nhảy xuống giường.
Hắn trả lời như vậy lại làm cho Trình Vị Vãn tưởng rằng hắn đã đổi ý, không cho cô gặp Hàm Hàm nữa, cô không có nghĩ ngợi gì, liền chống tay cực khổ ngồi dậy: “Là anh đề nghị, tôi cũng đã đồng ý rồi, anh không thể nuốt lời…”
Cô vẫn còn chưa nói hết, cô chỉ vừa mới mở miệng, đã khiến cho Hàn Tri Phản tức giận lật tung chiếc bàn trước mắt, hắn cũng không đợi cô nói xong đã vô cùng tức giận hét rống lên: “Tôi kêu cô cút, cô không nghe thấy sao? Cút cho tôi!”
Trình Vị Vãn bị hắn làm cho sợ hãi, mím chặt môi rồi nhìn hắn một lúc, sau đó khóe miệng lại động đậy.
Lần này ngay cả một âm thanh nhỏ xíu cũng không nói gì, bàn tay hắn chỉ vào cửa lại bức tức cất lời: “Tôi cho cô một phút biến mất khỏi mắt tôi, nhiều hơn một giây thì đừng mong ngày mai được gặp con!”
Trình Vị Vãn không nói câu nào liền lập tức bước xuống giường.
Là do hắn đã dày vò cô quá độc ác, khiến cô phải bước đi khập khiễng như vậy.
Lúc mà cô đi qua trước mặt hắn, hắn nhìn lên chiếc giường màu trắng, có một vệt máu.
Máu ở đâu ra vậy?
Hàn Tri Phản nhíu mày lại, nhìn vào vết máu trên giường thì hắn đã đoán ra được, hắn cúi đầu nhìn vào phần người dưới của Trình Vị Vãn, quả nhiên là bên đùi phải của cô có một vệt máu.
Lúc nãy hắn đã quá thô lỗ sao? Đã khiến cô bị thương ở chỗ đó?
Cái suy nghĩ ấy vừa chạy qua đầu, hắn đã giơ tay ra nắm lấy cổ tay của cô lại….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...