Đang nằm trên mặt đất, nghe Tạ Tư Ngọc muốn báo cảnh sát, Thiên Ca bắt đầu vùng vẫy: “Tạ Tư Ngọc, cô điên rồi hả? Chẳng lẽ cô không biết rằng nếu cô tự thú thì không chỉ có mình tôi tiêu đời, mà ngay cả cô cũng vậy? Cô đừng quên rằng cô là đồng lõa, cũng trốn không thoát khỏi chế tài của pháp luật đâu…”
Phát giác được Thiên Ca phản kháng, Tạ Tư Ngọc càng giẫm mạnh hơn.
Đối mặt với cô ta, chẳng những cô không có chút chần chừ, mà ngược lại cô vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, giọng càng thêm kiên định: “Bây giờ tôi đang ở hội trường Bắc Dương, tên của tôi là Tạ Tư Ngọc.”
Nghe Tạ Tư Ngọc nói xong, Thiên Ca không còn giãy giụa nữa.
Tựa như một quả bóng xì hơi, cô ta nằm co quắp trên sàn nhà, không hề nhúc nhích.
Cô hiểu… Bản thân thật sự đã xong… Hoàn toàn xong rồi.
Cô luôn tự cho mình thông minh, qua nhiều năm như vậy, cô chưa từng xem Tạ Tư Ngọc ra gì.
Lúc trước, thời điểm cô liên thủ với cô ta để đối phó với Quý Ức, cô ôm trong đầu suy nghĩ lợi dụng cô ta mà thôi.
Mấy năm gần đây, mặc dù ở trước mắt mọi người, cô luôn đối xử với cô ta như chị em tốt, nhưng thật ra trong suy nghĩ, cô luôn xem thường cô ta.
Hiện tại biết Quý Ức và Hạ Quý Thần có cuộc sống rất tốt, lòng cô tràn đầy ý muốn hủy diệt cô ta, phá đi hạnh phúc của cô ta, cho nên cô không chút do dự đẩy Tạ Tư Ngọc ra.
Cô ngàn tính vạn tính, chỉ không tính được là đến phút cuối cùng, cô lại bại trong tay Tạ Tư Ngọc…
Kế hoạch của cô vốn không chê vào đâu được, sao lại biến thành như bây giờ?
Thiên Ca không để ý đến việc ống kính của đám phóng viên ở xung quanh chỉ về phía mình, cô cũng không hề quan tâm đến những ngôi sao nữ đang xì xào bàn tán chuyện của mình, mà chỉ nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm lên trần nhà, vắt hết óc nghĩ xem bản thân đã thất bại như thế nào.
Trần Minh Đạt vốn không phải kẻ tốt lành gì.
Từ lúc quen biết hắn cho đến bây giờ, đã vô số lần hắn ám chỉ muốn cô làm tình nhân của hắn.
Mặc dù cô xem thường Tạ Tư Ngọc, nhưng suy nghĩ vì đại cục, cô cũng không muốn giữa mình và cô ta có sự xa cách.
Cho nên cô vẫn luôn vờ như không nhận ra sự ám chỉ của Trần Minh Đạt.
Cô đã đồng ý với Dương Lê, cam đoan rằng Dương Lê sẽ không bị Trần Minh Đạt trả thù, nhưng trên thực tế, cô không làm gì cả.
Nếu không phải do Tạ Tư Ngọc sinh non, khóc lóc nói cho cô nghe chuyện giữa cô ta và Dương Lê và chuyện có ai đó đã gửi ảnh chụp cho Trần Minh Đạt, thì bản thân cô cũng không biết là Trần Minh Đạt đã biết chuyện này.
Còn nữa, tối nay, sao cô và Trần Minh Đạt lại ngủ cùng nhau? Và tại sao Tạ Tư Ngọc lại biết cô ta bị bỏ thuốc?
Những thắc mắc này lần lượt vụt qua đầu Thiên Ca, chân mày cô từ từ cau lại.
Chuyện cô bỏ thuốc Tạ Tư Ngọc… Ngoại trừ cô thì chỉ có Dương Lê biết… Dương Lê.
Mắt Thiên Ca híp lại.
Cô chợt nhớ ra, trước đó không lâu, tại sảnh tiệc, chính Dương Lê đã đưa cho cô ly rượu đó.
Lúc trước, cô đã từng thấy Dương Lê và Tiểu Ương liếc mắt đưa tình, cho nên… Thật ra Dương Lê đã sớm thông đồng với Tiểu Ương.
Cô sắp xếp để Tiểu Ương đi bỏ thuốc Quý Ức, nhưng cô ta không làm vậy, mà viên thuốc kia lại rơi vào trong tay Dương Lê, sau đó là chui vào bụng cô.
Khi đó, Dương Lê đã nói nhiều người nhiều miệng, nên muốn cùng cô đi ra ngoài nói chuyện, thực ra đó chỉ là ngụy trang.
Mục đích của hắn ta chính muốn bỏ thuốc cô, sau đó mang cô lên căn phòng mà cô đã chuẩn bị sẵn cho Quý Ức, rồi lấy di động của cô nhắn tin cho Trần Minh Đạt… Thế nhưng cô và Dương Lê không thù không oán, sao hắn phải làm vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...