“Tôi có việc phải gặp hắn…”
“Là việc gì mà đích thân anh phải đi gặp anh ta? Anh bảo tôi đi là được rồi, sao lại phải đích thân đi chứ?” - Trần Bạch bực bội lầm bầm vài câu rồi lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đánh hắn!”
Giọng của Hạ Quý Thần đặc biệt nghiêm túc, Trần Bạch nghe thấy còn tưởng là nói đùa, bèn phối hợp cười “ha ha” vài tiếng.
Sau đó cảm giác được sự im lặng ở đầu bên kia điện thoại, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng ở đây, Hạ Quý Thần hình như là nói thật… Trần Bạch đang cười thì dừng lại: “Hạ tổng, anh đang nghiêm túc đấy à?”
Vẫn không có tiếng đáp lại trong điện thoại.
Trần Bạch khẳng định Hạ Quý Thần đang nghiêm túc, chưa kịp suy nghĩ đã vội nói: “Hạ tổng, hắn ta chọc giận gì anh à? Chuyện đó anh không cần phải lo, bây giờ tôi lập tức cho người đi tìm hắn.
Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh hả giận…”
“Người hắn dụ dỗ là vợ tôi, cậu kích động như vậy làm gì?”
Một câu nói nhẹ nhàng của Hạ Quý Thần khiến Trần Bạch trong phút chốc không nói được gì.
Hai bên đầu điện thoại yên lặng trong vài phút, Trần Bạch vội nói: “Hạ tổng, tôi lập tức đi điều tra xem hắn đang ở đâu, tra được sẽ nhắn cho anh ngay.”
Hạ Quý Thần “Ừm” một tiếng rồi gác máy.
Sau khi cúp điện thoại với Trần Bạch, Hạ Quý Thần lại gọi cho Hàn Tri Phản, bảo hắn liên lạc với Lâm Sinh giúp anh hỏi một vài việc.
Hàn Tri Phản không cúp máy của Hạ Quý Thần mà dùng một chiếc điện thoại khác để gọi cho Lâm Sinh, để cho Hạ Quý Thần và Lâm Sinh trực tiếp nói chuyện với nhau.
Sau khi hỏi xong những chuyện mình muốn biết, Hạ Quý Thần lại buông điện thoại xuống.
Sau đó anh nhìn thấy tin nhắn của Trần Bạch, là địa chỉ khách sạn mà Dương Lê đang ở.
Hạ Quý Thần nhập địa chỉ vào màn hình GPS trên xe, sau đó để điện thoại xuống, điều khiển xe về con đường phía trước rồi đạp ga.
----
Do hai cái bạt tay của Quý Ức mà gương mặt Dương Lê hơi sưng lên, mấy hôm nay không thể nào quay phim, vì thế mà hắn đã rời khỏi đoàn làm phim vào ở khách sạn Bốn Mùa trong thành phố.
Từ khi vào đoàn làm phim đến giờ đã mấy ngày hắn không đụng đến phụ nữ, lại thêm việc không được lợi lộc gì từ chỗ Quý Ức, vì thế mà việc hắn làm đầu tiên sau khi đến khách sạn chính là bảo trợ lý gọi hai cô em xinh đẹp đến.
Thật ra cũng chỉ vừa dặn dò trợ lý xong có 10 phút, nhưng cũng vì tâm trạng không tốt dẫn đến thiếu kiên nhẫn, đợi mãi không thấy có ai đến, hắn nhịn không được cầm điện thoại gọi đến mắng rồi giục trợ lý.
Mãi đến khi trợ lý đảm bảo với hắn 10 phút sau nhất định sẽ có người đến, hắn mới chịu cúp điện thoại rồi vào nhà tắm.
Tắm rửa xong, còn chưa kịp lau mình, Dương Lê đã nghe thấy có tiếng chuông cửa.
Tưởng là hai cô gái mình gọi đã tới, hắn còn chưa lau đầu tóc cho khô đã để mặc người còn ướt, chỉ khoác vội áo choàng tắm rồi ra mở cửa.
Trước khi mở cửa, hắn còn đặc biệt nhếch khóe miệng, chuẩn bị sẵn sàng một nụ cười gian tà mà đầy quyến rũ sở trường của mình.
Đến khi mở cửa ra, vừa nhìn thấy người đang đứng trước cửa thì nụ cười trên gương mặt hắn trong phút chốc trở nên gượng gạo.
Hắn nhận ra người này, Hạ Quý Thần, ba chữ này vừa mới xuất hiện trong đầu hắn thì theo sau đó đã là bốn chữ “chồng của Quý Ức”.
Hạ Quý Thần không phải đến tìm mình để tính sổ đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, Dương Lê bất giác muốn đóng ngay cửa lại.
Nhưng khi tay hắn mới vừa đặt lên cửa thì một chân của Hạ Quý Thần đã bước vào bên trong phòng rồi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 907: Tỷ vạn ngôi sao không bằng em (7)
Khi tay hắn mới vừa đặt lên cửa thì một chân của Hạ Quý Thần đã bước vào bên trong phòng.
Dương Lê chưa kịp đóng cửa, Hạ Quý Thần đã bước vào rồi đưa tay đóng luôn cửa lại.
Tim của Dương Lê giật “đùng” theo tiếng đóng của cửa, sau đó hắn nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần trông còn giống chủ nhân của căn phòng này hơn hắn, xem như hắn không tồn tại, mặc nhiên đảo một vòng quanh phòng rồi dừng trước quầy bar, rót luôn rượu mà hắn chuẩn bị thiết đãi hai cô gái sắp đến.
Anh cầm ly rượu lên lắc vài cái rồi đưa lên miệng thưởng thức.
Khôn mặt Hạ Quý Thần không có vẻ tức giận, nói chính xác hơn là cả người anh đều toát lên cái vẻ trầm ổn thường ngày.
Không biết có phải do chột dạ hay không mà Dương Lê cảm thấy sợ hãi Hạ Quý Thần của lúc này.
Hắn nhìn anh đang ung dung thưởng thức rượu một lát rồi nở nụ cười: “Anh Hạ, không biết đã trễ thế này rồi, anh đến đây có việc gì thế?”
Hạ Quý Thần nhìn lướt qua Dương Lê một cái rồi không nói lời nào, đặt ly rượu lên quầy bar, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá xịn đang để trên đó, đưa lên miệng rồi châm thuốc.
“Anh Hạ, nếu không có việc gì quan trọng thì anh có thể…”
Hạ Quý Thần lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, chậm rãi nhả một ngụm khói.
“… Tôi có hẹn bạn, lát nữa sẽ tới…”
Câu nói thứ ba của Dương Lê còn chưa kịp dứt, Hạ Quý Thần vừa nhả khói xong đã dùng một giọng nhẹ như không cất tiếng nói: “Năm năm trước, anh để ý một cô gái ở đại học A.
Cô ấy có bạn trai nên không chấp nhận anh theo đuổi, thế là anh đã cưỡng bức cô ấy trên xe của mình, khiến cô ấy sau đó nhảy lầu tự sát.
Cuối cùng anh đã chi 20 ngàn tệ cho nhà cô gái đó, mua chuộc họ để họ cùng anh nói dối rằng cô ấy có vấn đề về thần kinh.”
Dương Lê không ngờ chuyện đầu tiên Hạ Quý Thần nói lại chính là về những bí mật không ai biết này cũng mình, mắt hắn lộ vẻ khiếp sợ.
Hạ Quý Thần không quan tâm đến biểu hiện của Dương Lê, tiếp tục nói: “Ba năm trước, anh để ý nữ trợ lý mới tuyển của mình, thế là tìm đủ mọi cách làm nhục cô ấy, khiến cô ấy trong vòng một năm phải phá thai ba lần.
Sau khi hại cô ấy không thể có thai được nữa, anh lại cảm thấy chơi chán rồi, thế là quẳng cho cô ấy một món tiền đuổi cô ấy đi.
Cô ấy trong lúc hoảng loạn đã gặp phải tai nạn xe, hai chân suốt đời tàn phế.”
“Tôi không biết anh đang nói gì?” - Dương Lê sau khi nghe xong câu chuyện thứ hai đã không thể im lặng nữa, vội lên tiếng.
Hạ Quý Thần bỏ ngoài tai lời của hắn, tiếp tục nói: “Còn nữa, nghệ sĩ nữ mà công ty anh vừa ký hợp đồng năm ngoái cũng bị ép ngủ với anh vài lần…”
“Anh Hạ, tôi không biết anh nghe được những chuyện nhảm nhí đó ở đâu, nhưng tôi có thể khẳng định với anh tất cả đều là giả.
Nếu anh đến tìm tôi chỉ vì muốn nói với tôi những chuyện này thì chúng ta không có gì để nói với nhau nữa, anh có thể đi…”
“Xem ra anh không muốn nói về những chuyện này nhỉ?” - Hạ Quý Thần cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy rồi đứng thẳng dậy, từ tốn đi tới chỗ của Dương Lê: “Nếu anh không muốn nói đến những chuyện này, vậy thì chúng ta đổi chủ đề.”
Hạ Quý Thần dừng lại trước mặt Dương Lê, liếc nhìn cánh tay phải mà hắn dùng để làm bị thương Quý Ức, hất nhẹ cằm lên và nói: “Anh tự ra tay hay là tôi ra tay?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...