Hai ánh mắt chạm nhau, đáy lòng Quý Ức "lộp độp" rơi, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền.
Đây là lần thứ hai trong tối ngày hôm nay cô và hắn đối diện nhau, ánh mắt hắn vẫn như vậy, vừa lạnh nhạt vừa lạnh lùng, tựa như chưa bao giờ quen biết cô.
Quý Ức sau khi ngây người lập tức thu lại ánh nhìn, không biết Hạ Quý Thần vì cái gì, cũng không còn nhìn cô nữa.
Hai người cứ như vậy cách nhau một khoảng, ngăn cách ở giữa là màn mưa vẫn còn đang nặng trĩu hạt, đúng lúc có cơn gió đột ngột thổi tới khiến cả cơ thể Quý Ức run lên cầm cập.
Đem hình ảnh này của Quý Ức thu vào ánh mắt, Hạ Quý Thần nhíu mày, tựa như bị hành động của cô gây chú ý, sau đó không quá hai giây, liền nhẹ nhàng thu lại tầm mắt.
Thấy mắt đi tầm mắt của người kia, cả người Quý Ức thoải mái hơn rất nhiều, vừa định đứng dậy, Hạ Quý Thần bất chợt lại hướng về phía cô đi tới.
Quý Ức đang định đứng dậy bị hành động đó làm cho đứng hình, thấy Hạ Quý Thần không có ý thu lại ánh mắt, cũng hướng mắt về phía hắn đang nhìn, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay mình.
Quý Ức theo bản năng cúi đầu, nhìn cánh tay mình mới biết, lúc nãy ngã, cánh tay vì bị đụng chạm mà trầy da, máu chảy không ngừng ra bên ngoài, nhưng lại bị nước mưa rửa sạch rất nhanh.
Cho dù Quý Ức không nhìn Hạ Quý Thần, nhưng vẫn biết được hắn vẫn nhìn chăm chú vào tay của mình như cũ.
Quý Ức không biết Hạ Quý Thần vì sao lại nhìn vết thương của mình, hoặc đúng hơn là cô không hề muốn biết suy nghĩ của hắn về việc nhìn vào cánh tay bị thương của cô, chỉ cảm thấy như vậy có chút mất tự nhiên, nên đem cánh tay rụt lại, sau đó đưa mắt lên lén nhìn về phía hắn.
Hạ Quý Thần ở bền này cũng đã khôi phục tầm mắt, không còn nhìn về cánh tay bị thương của Quý Ức nữa, cầm ô đứng dưới mưa, không chút biểu tình khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Quý Ức lãng phí quá nhiều thời gian nhìn Hạ Quý Thần, bắt đầu chịu đựng sự đau đớn từ cánh tay truyền đến, từ từ đứng lên.
Đầu gối cũng bị thương, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng được nước mưa cọ rửa nên đay đến lợi hại, khiến cô không thể nhìn mà phát ra thanh âm rất nhỏ.
Vì hạ Quý Thần vẫn còn đứng ở đó nên Quý Ức theo bản năng lại nhìn về phía hắn, quả nhiên hắn nghe được cô kêu đau nên tầm mắt lại quét một lần nữa về phía cô.
Thật sự chỉ là một cái liếc mắt.
Lần này tầm mắt của hắn dừng lại trên người cô không tới một giây thì thu trở về, đừng nói là biểu cảm, ngay cả một cái nhíu mi hắn đều không có, tựa như cô gái đang đứng dưới mưa kia không tồn tại, từ từ cầm cô quay lưng, tiêu sái rời đi.
Hạ Quý Thần khuất hẳn dưới mưa một lúc lâu, Quý Ức mới hoàn hồn, bước chân lảo đảo đi tới cửa kí túc xá phòng mình.
! !.
Khi bước được vào kí túc xá, ba người bạn cùng phòng của cô đã rửa mặt xong, từng người dều đang ở trên giường của mình
Bạc Hạ đang kề mặt bên màn, Đường Họa Họa đang chơi vương giả vinh quang, Lâm Nhã đang bôi kem dưỡng da, di dộng để bên ngoài, đang cầm ipad gọi điện thoại.
Người đầu tiên thấy Quý Ức đi vào chính là Bạc Hà, thấy cả người Quý Ức như vậy liền vội vàng bật dậy: “Tiểu Ức, cậu làm sao mà lại để cả người vừa ước vừa bẩn như vậy?”
“Không có việc gì.
” Quý Ức cong môi, mỉm cười nhìn Bạc Hà, cầm khăn tắm cùng quần áo đi vào phòng tắm.
“Còn có cánh tay, làm sao lại bị thương như vậy?” Bạc Hà xuống giường, chạy đến bên người Quý Ức hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...