“Cậu mê tiền của anh ta sao? Nhưng trên thế giới này có biết bao nhiêu người giàu có, người như cậu, muốn tìm một người giàu hơn anh ta cũng đâu khó.
Cậu say mê nhan sắc của anh ta sao? Trong hội những người nổi tiếng của các cậu, cũng có rất nhiều người tuấn tú, không nhất thiết phải chọn anh ta, cậu nghĩ xem, anh ta nổi điên lên sẽ đi giết người, nói không chừng anh ta còn sẽ ra tay bạo hành cậu, cứ cho là anh ta không dùng vũ lực với cậu, nhưng với bản án mà anh ta gánh trên người, mọi người sẽ nghĩ cậu như thế nào đây, cậu không biết đó thôi, khoảng thời gian trước, trong buổi họp lớp của chúng ta, có mấy người bảo là vì anh ta nên không muốn gọi cậu tới…”
“Nói xong chưa?” - Quý Ức thật sự nghe không lọt tai nữa, cô lạnh lùng nói.
Chắc là vì thái độ của cô nên Nguyễn Khiết rốt cuộc cũng ý thức được mình không đúng và im miệng lại.
Bầu không khí giữa hai người họ lắng đọng một lúc lâu, Nguyễn Khiết mới ngại ngùng lên tiếng: “Tiểu Quý, cậu đừng giận, mình cũng không có ý gì đâu.
Mình chỉ là vì…”
Trong lòng của Quý Ức thật sự có hơi tức giận, cô không hiểu, ngay cả bản thân họ còn lo chưa xong, vậy lấy đâu ra tâm trí để đi quan tâm đến đời tư của người khác.
Cô không đợi Nguyễn Khiết xin lỗi hết câu, liền quay người đi, vừa nhìn về phía cô ta, vừa lên tiếng cắt lời: “Vì muốn tốt cho tôi sao? Nhưng mà cậu không phải tôi, sao cậu biết được tôi…”
“… cần ý tốt của cậu” mấy chữ này Quý Ức vẫn chưa nói ra, cô nhìn chăm chú về phía Hạ Quý Thần, anh đang đứng ở chỗ cách đó không xa, trong tay là xe đẩy hàng, thôi xong rồi.
Lúc nãy anh và cô đi mua đồ nên trong xe đã nhiều đồ đạc hơn so với ban nãy, tất cả đều là những loại đồ ăn vặt mà cô thích.
Trong lòng Quý Ức bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, tiếp theo đó là sự bất ngờ không nói nên lời.
Mặc dù những lời mà Nguyễn Khiết nói khiến cô không vui, mặc dù những chuyện không vui mà cô gặp phải từ trước đến giờ đều tâm sự cho Hạ Quý Thần nghe, nhưng lúc này đây, cô lại sợ những lời của Nguyễn Khiết bị anh nghe thấy.
Trước giờ, dù vui hay buồn anh cũng không thay đổi sắc mặt, trên gương mặt thờ ơ vô cảm của anh, không biểu lộ ra bất kì cảm xúc gì.
Quý Ức nhìn Hạ Quý thần một hồi lâu nhưng cũng không nhìn ra một chút sơ hở nào.
Nguyễn Khiết ở bên cạnh, thấy Quý Ức nói được một nửa thì dừng lại, cô ta nhíu mày khó hiểu, sau đó phát hiện ra cô đang nhìn chằm chằm về một hướng nào đó, liền xoay đầu nhìn theo, vừa nhìn thấy Hạ Quý Thần, Nguyễn Khiết liền lui lại phía sau một bước.
Cử động nhỏ của cô ta làm Quý Ức giật mình.
Quý Ức chẳng thèm nhìn Nguyễn Khiết lấy một cái, cô bước đi thẳng qua phía Hạ Quý Thần.
“Chẳng phải em đi lựa rau củ sao? Sao lại chạy đi đâu vậy?” - Đợi Quý Ức đi tới trước mặt, Hạ Quý Thần mới nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói của anh vẫn như mọi ngày không có gì khác, vì vậy chắc là anh không nghe thấy những lời mà Nguyễn Khiết nói… Quý Ức thoáng nghĩ, sau đó mới cười tít mắt, khẽ trả lời: “Vô tình gặp được bạn thời đại học, hỏi thăm mấy câu.”
“Đã nói những gì?”
Anh thuận miệng buôn chuyện cùng cô, khiến cô đã khẩn trương cả lên… Quý Ức bình tĩnh lại nói: “Cũng không có gì, chỉ là nói vu vơ mấy câu thôi.”
“À.”
“Em lựa rau củ xong rồi, tối nay anh nấu ăn, ngoài cái lần anh giả làm Dư Quang và nấu ăn ra, cho đến bây giờ, em vẫn chưa được ăn lại đồ ăn anh nấu.”
“Được.”
“…”
Từ siêu thị đi ra, Hạ Quý Thần chạy xe tới trước căn hộ để Quý Ức xuống rồi mới chạy đi xuống tầng hầm để xe.
Đỗ xe xong, Hạ Quý Thần không xuống vội, anh ngồi trên xe, mò lấy một điếu thuốc và châm lửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...