Đại Thần Ôm Vào Lòng 101 Nụ Hôn Sâu


Nghe cậu thanh niên kia nói xong, Hàn Tri Phản ngẩng đầu liếc nhìn về phía cửa ra vào.
Ánh sáng trong phòng quá yếu, Trình Vị Vãn không thấy rõ vẻ mặt của Hàn Tri Phản, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng trên người hắn.
Hắn không có ý định đứng dậy đi đến chỗ cô, chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó hắn vẫn tiếp tục trò chuyện cùng người đàn ông kia.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu thanh niên kia lập tức cầm chai rượu đi đến ngồi bên cạnh một cô gái trạc tuổi cậu ta.
Tất cả những người trong phòng, ai làm việc nấy, chẳng ai để ý tới Trình Vị Vãn.
Cô đứng ở cửa trong chốc lát, sau đó rời khỏi phòng đứng tựa vào vách tường bên cạnh chờ đợi.

Trình Vị Vãn không biết là mình đã chờ bao lâu, mãi cho đến khi cửa phòng bị kéo ra, Hàn Tri Phản cũng bước ra.

Trên người hắn ta nồng nặc mùi rượu và mùi thuốc lá.
Theo bản năng, Trình Vị Vãn đứng thẳng người dậy.
Hàn Tri Phản không có ý định nói chuyện với cô, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó nhấc chân đi thẳng đến thang máy.


Trình Vị Vãn lập tức đuổi theo.
Hai người không nói gì với nhau, mãi cho đến khi bước ra hoa viên của Kim Bích Huy Hoàng, Hàn Tri Phản mới chọn một chỗ vắng người, đốt một điếu thuốc đưa lên miệng, rít một hơi.

Sau khi lấy điếu thuốc xuống, hắn ta mới liếc nhìn Trình Vị Vãn, lạnh lùng nói: “Đã nghĩ kỹ?”
Trong ấn tượng của cô, mỗi lần gặp cô hắn luôn cười, lúc nói chuyện giọng cũng rất dịu dàng, khi cô cảm thấy không thoải mái trong người, hắn sẽ luôn nhỏ giọng quan tâm cô.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, khi nhìn thấy cô, hắn đã thay đổi thành một người lạnh lẽo vô tình như bây giờ.
Trong trận quyết chiến giữa hai người, người nào yêu đối phương thì đã định sẵn là kẻ thất bại.
Cho dù cô hiểu rõ rằng chuyện cũ của hai người đã qua, cô không còn là công chúa của hắn, hắn cũng không còn là anh hùng của cô.

Nhưng lúc nghe Hàn Tri Phản dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình, tim Trình Vị Vãn vẫn cảm thấy đau đớn tựa như bị kim đâm.

Cô khẽ mấp máy môi, một lúc sau mới đáp lại hắn: “Rốt cuộc phải làm sao thì anh mới bằng lòng buông tha cho tôi?”
“Xem ra là chưa nghĩ kỹ?” - Hàn Tri Phản nhíu mày: “Nếu đã chưa nghĩ kỹ, vậy đợi đến lúc cô nghĩ kỹ thì hãy đến tìm tôi.”

Nói xong, Hàn Tri Phản dụi tắt điếu thuốc trên tay, tỏ vẻ muốn rời khỏi.

Nếu như có thể, Trình Vị Vãn thật sự không muốn ăn nói khép nép, cầu xin Hàn Tri Phản như thế, nhưng cô không còn cách nào khác.

Cô không thể trơ mắt ra nhìn Lâm Mộ Thanh ngồi tù vì mình, nhưng cô cũng không muốn mất đi Hàm Hàm.
Thấy Hàn Tri Phản chuẩn bị đi, Trình Vị Vãn vô thức giơ tay nắm lấy vạt áo hắn: “Xem như tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi, buông tha cho Hàm Hàm có được không? Tôi cam đoan sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh.

Tôi cũng cam đoan sau này dù cho Hàm Hàm có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không đến quấy rầy anh.

Được không?”
Dường như không muốn nghe Trình Vị Vãn tiếp tục nói nhảm, hắn gỡ bàn tay cô ra định bước đi.

Sợ Hàn Tri Phản đi thật, Trình Vị Vãn nhanh chóng giơ tay lên bắt lấy cánh tay hắn: “Tôi biết là anh hận tôi, nhưng mà anh có thể nể mặt chúng ta từng ở cạnh nhau, mà bỏ qua cho tôi và Hàm Hàm lần này được không?”
“Đã từng? Ở cạnh nhau?” - Cứ như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, Hàn Tri Phản nhếch môi cười trào phúng:
“Haha...”
Tiếng cười tràn ra khỏi miệng hắn, đồng thời, hắn cũng quay đầu nhìn về phía Trình Vị Vãn: “Sao tôi lại không nhớ rõ là chúng ta đã từng? Chúng ta ở cạnh nhau?”
Một câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Trình Vị Vãn tái tím mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui