Trong chốc lát Quý Ức không hiểu ý của Hạ Quý Thần, cô buồn bực ngẩng đầu lên ngước nhìn anh.
Hạ Quý Thần cũng nhận ra động tác của cô, anh cúi đầu xuống, sau khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh mới nói: "Có thấy thiệt thòi không?"
Nghe được mấy chữ này, Quý Ức mới biết hai câu Hạ Quý Thần vừa nói có ý là gì.
Anh đang hỏi cô, tất cả những việc cô làm đêm nay, cô có thấy ngốc không? Có thấy thiệt thòi không?
Quý Ức hoảng hốt trả lời ngay, không buồn nghĩ ngợi: "Ngốc đâu chứ! Để anh đi mất mới là ngốc!"
Hình như tâm trạng của Hạ Quý Thần rất tốt, anh khẽ cười hai tiếng: "Nếu người ngốc mà biết mình ngốc thì còn ai gọi là ngốc nữa đâu".
Anh đang mắng cô ngốc đó sao?
Ánh mắt Quý Ức như đang vờ tức giận, cô ngẩng đầu lên, cắn một cái lên cằm của Hạ Quý Thần.
Nhìn thì rất độc ác, nhưng lúc hàm răng chạm vào da anh, cô lại cắn nhẹ hơn rất nhiều.
Quý Ức ngước nhìn anh, nhìn một lúc rồi lại nói, so với câu trả lời kiên quyết lúc vừa rồi, giọng điệu lúc này đây vô cùng mềm mại, dịu dàng triền miên: "Không thiệt thòi gì cả, đưa anh trở về bên cạnh như thế này, có ra sao cũng không thấy thiệt..."
Lần này Hạ Quý Thần không cười được nữa.
Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy thâm sâu như có một ngọn lửa bắt đầu cháy rực.
Quý Ức bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn làm cả người tỏa nhiệt.
Ngay lúc cô tưởng như không thể chịu nổi ánh mắt đó, anh đã nói tiếp: "Thật khờ..."
Quý Ức bất mãn bĩu môi, vừa định phản bác Hạ Quý Thần, anh bỗng cúi đầu chặn môi cô.
Hàng mi của Quý Ức hơi run rẩy.Đôi môi của Hạ Quý Thần dán vào môi cô, để yên một lúc rồi thong thả nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Quý Ức bị hôn đến quên cả hô hấp, quên việc nhắm mắt, quên cả tiếng đập của tim mình, mãi đến khi anh hôn sâu vào môi cô, hàng mi của cô mới chậm rãi khép lại, thỉnh thoảng lại nhè nhẹ run lên.
Hạ Quý Thần càng hôn càng mạnh mẽ.
Trong căn phòng yên ắng nhưng vẫn nghe tiếng hôn nhau sâu thẳm và ngọt ngào.
Bàn tay to lớn của Hạ Quý Thần vuốt ve Quý Ức cách một lớp quần áo, hai người như hòa vào nhau là một.
Quý Ức bị Hạ Quý Thần hôn đến choáng váng, cô còn chưa kịp định thần, quần áo trên người đã rơi xuống hết.
Đợi đến khi cô phản ứng lại, cô đã nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ rồi.
Hạ Quý Thần nằm ở trên người cô, chắn hết tất cả ánh sáng của ngọn đèn trong phòng.
Nhiệt độ trên người cô cũng giống với anh, nóng bỏng vô cùng, ngay cả hơi thở của hai người cũng trở nên dồn dập.
Môi của anh dán lên làn da cô, lướt quanh đến khi làn môi đó rơi xuống bên tai, anh cắn vào vành tai cô rồi bỗng dưng lên tiếng, giọng nói gợi cảm trầm thấp: "Có nhớ anh không?"
Nghe anh hỏi câu đó, cả người cô càng thêm run rẩy.
Dường như không nghe được câu trả lời của cô làm anh bất mãn, anh lại giục: "Hả?"
Quý Ức nhỏ giọng đáp: "Nhớ".
Lúc này anh mới hài lòng hôn lên cổ cô, khi khóe môi anh lướt xuống bên dưới cổ cô, cô thở dồn hỏi: "Còn anh?"
Anh ngừng lại.
Cô hỏi tiếp: "Có nhớ em không?"
Anh mãi không trả lời, cô định mở mắt ra nhìn anh, nhưng còn chưa kịp làm gì, anh bỗng nhiên dùng sức, đi vào thế giới của cô, sau đó cô bỗng nghe thấy tiếng của anh vang lên trước mặt: "Nhớ đến chết đi được...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...