Sau khi nói chuyện xong với đứa con của mình, tâm trạng của Lý Đạt lúc này cũng vui vẻ hơn.
Anh ta quay đầu nhìn Hàn Tri Phản, hào hứng nói: “Con của tôi biết nói sớm hơn so với những đứa trẻ khác, vóc người cũng lớn hơn một chút, mỗi ngày, đúng mười hai giờ đêm, nó đều thức giấc đòi uống sữa…”
“… Lúc mang thai đứa nhỏ, vợ tôi bị nghén ghê lắm.
Mọi người nói là phụ nữ khi có thai sẽ tăng cân, nhưng Bạc Hà không hề tăng cân chút nào, ngược lại cô ấy còn gầy đi…”
“Vào ngày đứa nhỏ của tôi ra đời, Bắc Kinh vừa đổ một trận mưa to.
So với dự tính thì ngày sinh bị trễ hơn hai tuần.
Hôm đó, tôi lại mang xe đi bảo dưỡng, nghe tin cô ấy sinh, tôi lo sốt vó…”
“… Nhưng cũng may, hàng xóm nghe thấy tiếng động nên đã chạy qua giúp đỡ, đứa nhỏ tuy đòi ra nhưng cũng rất hiểu chuyện…”
Lý Đạt vừa nói vừa mở album điện thoại ra.
Trong album đều là ảnh chụp của con trai anh ta.
Lý Đạt lưu lại ảnh chụp từ lúc con mình một tháng tuổi cho đến bây giờ.
Hình ảnh đứa nhỏ nằm, rồi chuyển sang ngồi, nhắm mắt rồi mở mắt, khi cười, khi ngủ, khi bú sữa mẹ, rồi khi uống nước, lúc đi tiêm ngừa…
Hàn Tri Phản vẫn luôn không thích trẻ con, hắn cũng chưa từng tiếp xúc với chúng bao giờ.
Hắn không rõ là có phải do mình đã uống nhiều quá nên đầu óc mụ mị hay không, mà tự dưng hắn lại chú ý đến con của Lý Đạt khi anh ta đưa ảnh chụp trong điện thoại cho mình xem.
Trong số ảnh đó có một tấm ảnh chụp cận mặt đứa bé.
Mắt nó vừa đen lại vừa sáng, dường như đó là thứ sạch sẽ nhất, tinh khiết nhất trên thế gian.
Không biết bị ma xui quỷ khiến hay sao, đột nhiên, Hàn Tri Phản đưa tay cầm lấy điện thoại của Lý Đạt, chăm chú nhìn vào đôi mắt kia.
Nhìn một lúc, không hiểu sao trước mắt hắn lại hiện lên một đôi mắt trong suốt.
Đôi mắt kia rất quen thuộc, nhưng mãi một lát sau, hắn mới nhớ ra được… đó là mắt của Trình Vị Vãn.
Năm ngoái, có một lần hắn dẫn cô gái mà Lâm Sinh giới thiệu về nhà để Trình Vị Vãn “nhìn thấy”, kể từ đó, hắn và cô không còn gặp lại nữa.
Tính ra thì cũng đã một năm lẻ bảy tháng rồi.
Trong suốt khoảng thời gian đó, hắn rất ít khi nhớ đến cô.
“Hàn tổng?” - Lý Đạt uống được nửa ly rượu, thấy Hàn Tri Phản cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, nhịn không được lên tiếng: “Thoạt nhìn, anh có vẻ rất thích trẻ con đấy.
Tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, nên cân nhắc, chọn một người phù hợp, sau đó kết hôn rồi sinh con.
Tôi nói cho anh nghe thế này, trước khi có con, có lẽ anh sẽ cảm thấy có hơi phiền phức hoặc là không biết phải làm sao.
Nhưng đến khi có đứa nhỏ rồi, tự nhiên anh sẽ thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn rất nhiều…”
Trong lúc Lý Đạt còn đang lải nhải thì Hàn Tri Phản đã bình tĩnh trở lại.
Hắn không nói tiếp lời Lý Đạt, mà trả lại di động cho anh ta, sau đó thản nhiên nói “Tôi đi toilet”, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi toilet, Hàn Tri Phản không hiểu là mình đang bị gì, hắn chỉ cảm giác được ngực mình dường như bị cái gì đó đè nặng.
Hắn không vội quay về phòng, mà đứng tựa vào vách tường đối diện toilet, rút ra một điếu thuốc.
Xuyên qua làn khói mờ ảo, trước mắt hắn thoáng hiện lên hình bóng của Trình Vị Vãn…
Nếu như lúc trước, hắn không bắt cô bỏ đứa nhỏ, thì đến bây giờ, có lẽ đứa bé đó lớn hơn con của Lý Đạt khoảng ba bốn tháng.
Thậm chí nó cũng đã biết đi, ngay cả nói cũng rõ hơn con của Lý Đạt rất nhiều…
Trong lúc Hàn Tri Phản đang ngẩn người suy nghĩ, đột nhiên, hắn cảm giác được ống quần mình bị cái gì đó khẽ đụng vào.
Hắn vô thức cúi đầu thì nhìn thấy một đứa bé trai cao vừa đến đầu gối mình.
Đứa bé đó đang ngửa đầu nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...