Quý Ức nhẩm đếm thời gian, đến khi khúc nhạc dạo đầu vừa chấm dứt, cô lập tức đưa microphone lên miệng “Chỉ cần cảm thấy chân thành là đủ, không cần những lời ước hẹn ngây ngô...”
Ngay khi tiếng hát của cô vang lên thì cô cũng nhìn thấy động tác cụng ly của Hạ Quý Thần với Hàn Tri Phản bỗng dưng khựng lại.
“Vốn tưởng rằng có thể ở bên anh như thế, dù sao thì tôi cũng chẳng có nơi để quay về...”
Lúc Quý Ức hát đến câu thứ hai thì Hạ Quý Thần quay đầu nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt của anh, Quý Ức đang thấp thỏm lại càng thêm hồi hộp.
Cô không né tránh ánh mắt của anh, chẳng qua là bàn tay đang cầm nhẫn lại xiết chặt hơn.
Quý Ức tiếp tục hát “Tôi rất sợ những người có trách nhiệm, bởi vì bất cứ lúc nào họ cũng có thể hi sinh...”
Khi hát lên những lời này, Quý Ức bỗng nhiên nhớ đến chuyện của hơn một năm trước.
Lúc đó, Hạ Quý Thần không nói gì với cô, chỉ vì bảo vệ cô, mà anh im lặng rời khỏi cô.
Cầu hôn vốn là chuyện mà đàn ông làm cho phụ nữ, thế nhưng cô bằng lòng, bằng lòng làm điều đó vì anh.
Ánh mắt Hạ Quý Thần vẫn không rời khỏi khuôn mặt Quý Ức.
Quý Ức cũng vậy, cô vẫn luôn nhìn anh, đồng thời, tiếng hát của cô vẫn vang lên không ngừng “Yêu hay không yêu cũng không sao, anh muốn tôi như thế nào cũng được, ngay cả cái cớ tôi cũng tìm giúp anh...”
Đã ba năm, nhưng mãi cho đến hôm nay, cô mới hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng của anh khi hát bài hát này trong ngày sinh nhật cô.
Anh nói xem...!Tại sao trên đời này lại có người ngốc như anh?
Âm thầm bỏ ra, nhưng lại không cầu báo đáp.
Quý Ức yên lặng nhìn Hạ Quý Thần, trong mắt cô phủ một màn sương mù “Thay vì quẩn quanh trong thế giới mà em không cần anh, chẳng bằng cứ thoải mái mà quên em đi.
Điều này...!ai cũng hiểu được, nói thì dễ, nhưng đã yêu rồi thì biết phải làm sao...”
Ánh sáng trong phòng rất yếu, Quý Ức không thể nhìn rõ được vẻ mặt của Hạ Quý Thần, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh lúc này rất sáng.
“Em bằng lòng đứng ở cách anh phạm vi vài dặm, nếu tim em đã không thể quay trở lại, thì em đành trao nó cho anh.
Yêu hay không yêu cũng chẳng sao, anh muốn như thế nào em cũng chấp nhận.
Bởi vì em yêu anh, là chuyện của riêng em...”
Hát đến đây, giọng Quý Ức có hơi run.
Cô dùng hết sức kiềm nén cảm xúc trong lồng ngực, cố gắng không để cho mình mất tiếng.
“Tình yêu của em lan ra trong phạm vi vài dặm, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của anh.”
Bầu không khí ồn ào trong phòng cũng từ từ yên tĩnh lại.
Bàn tay đang cầm microphone của Quý Ức có hơi run, cô nhìn vào mắt anh, khẽ nói “Chỉ cần anh quay đầu là em ở ngay đây.”
Tiếng nhạc ngừng lại.
Cả căn phòng phút chốc rơi vào yên lặng.
Quý Ức khẽ mím môi, một lát sau, cô lại mở miệng lần nữa.
Nhưng lần này không phải hát, mà là nói: “Hạ Quý Thần...”
Bàn tay đang cầm ly rượu của Hạ Quý Thần run bần bật, có một vài giọt rượu văng ra, rơi xuống ống tay áo của anh.
Nhưng dường như anh không cảm nhận được, cứ ngây người ngồi trên sofa nhìn cô.
“Ở quán lẩu đối diện trường học, lúc tiếng chuông cầu nguyện vang lên, anh đã nói với em một câu.”
“Anh nói rằng anh cũng không tệ lắm, em có muốn thử yêu anh một lần không?”
Rốt cuộc, Hạ Quý Thần cũng có phản ứng.
Anh từ từ đặt ly rượu xuống mặt bàn cẩm thạch.
Bởi vì trong phòng đang rất yên tĩnh cho nên tiếng va chạm rất nhỏ này nghe vô cùng rõ ràng.
Hạ Quý Thần có phản ứng, ngược lại, Quý Ức càng thêm hồi hộp.
Cô chăm chú nhìn anh, nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Nếu như em nói, em quay đầu nhìn rồi, vậy thì anh có còn ở đó không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...