“Lúc đó tôi rất ghét anh ấy.
Khi đó vừa mới vào quán, nhìn thấy anh ấy thì suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là biết trước hôm nay sẽ đụng phải anh ta ở đây thì mình đã từ chối tham gia họp lớp tối nay rồi.”
“Hôm đó tâm trạng anh ấy không tốt lắm, mọi người ai cũng trò chuyện rôm rả, duy chỉ có anh ấy là không nói gì, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.”
“Nồi lẩu đã sẵn sàng, mọi người gọi anh ấy cũng không có phản ứng, cứ ngẩn người nhìn ra cửa sổ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.”
"Hôm đó là một ngày mùa đông, nồi lẩu bốc hơi, một tầng hơi nước bám lên cửa sổ, sau đó anh ấy đã viết chữ lên đó.”
Vừa nói đến đây, Quý Ức đã quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ, cứ như là quay về ngày hôm đó, ngừng lại trong chốc lát, sau đó, cô mới nói ra những chữ mà cô đã thấy: “Anh ấy đã viết là người tôi yêu không phải là người yêu tôi.”
“Trần Bạch, cậu có biết không? Ngày hôm đó, bởi vì nhìn thấy câu nói kia mà tôi đã rất tò mò về anh ấy.”
“Tôi cảm thấy con người anh ấy độc mồm độc miệng, tính hay nổi nóng, làm việc lúc nào cũng tự cao tự đại, sao lại có lúc mềm yếu như vậy?”
“Tối hôm đó anh ấy không ăn gì cả, đến cuối buổi khi chúng tôi đã ăn no nê rồi, có người nói muốn chơi trò chơi, ngạc nhiên là anh ấy lại tham gia.”
“Trò chơi rất đơn giản, chính là viết chữ lên những mảnh giấy.
Có một tờ viết cho tôi, mọi người không biết là ai viết nhưng tôi biết, là anh ấy viết cho tôi…”
Quý Ức không nói tiếp mà lấy ví tiền trong túi xách ra, tìm một lúc rồi lấy mảnh giấy đưa cho Trần Bạch.
Trần Bạch vội buông đũa cầm lấy mảnh giấy, vừa mở ra cậu đã nhận ra ngay đó là chữ của Hạ Quý Thần.
“Quý Ức, xin lỗi.” “Anh ấy xin lỗi tôi, vì chuyện của Lâm Chính Ích.
Tuy hôm đó tôi không quan tâm gì đến anh ấy, cho đến sau này, khi vào đoàn phim, tôi cũng không quan tâm… Nhưng Trần Bạch, cậu biết không? Tối hôm đó khi nhìn thấy mảnh giấy đó, tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi.”
“Chỉ là bản thân tôi không chịu thừa nhận, cũng giống như việc tôi cảm thấy rất ghét anh ấy rành rành ra đấy, nhưng không hiểu tại sao bản thân lại giữ mảnh giấy đó ở trong ví, lúc nào cũng mang theo bên người.”
Quý Ức cầm ly bia lên cụng ly với Trần Bạch rồi uống một mạch đến hết, tiếp tục nói: “Sau này, khi anh ấy đi rồi, cho đến gần đây tôi mới biết, anh ấy thật ra không đi đâu cả, anh ấy đã xuất hiện ở chỗ chuông nguyện cầu ở dưới lầu…”
Quý Ức không kể việc Hạ Quý Thần hôn mình trong tiếng chuông nguyện cầu, cũng không nhắc đến chuyện Hạ Quý Thần áp sát miệng mình nói câu nói đó.
Kể đến đây, cô lựa chọn dừng lại.
Căn phòng bao trùm bởi bầu không khí yên tĩnh.
Ngoài tiếng nồi lẩu sôi ùng ục ra thì không còn âm thanh gì nữa.
Trần Bạch biết Quý Ức đang đau lòng.
Cậu cũng biết có an ủi thế nào cũng vô ích, bèn gắp thức ăn đặt vào đĩa của cô: “Ăn chút đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Quý Ức không đụng đến thức ăn Trần Bạch gắp cho mình, chỉ cầm ly bia uống ừng ực.
Đặt ly xuống, cô hít một hơi, cố ngăn lại những giọt nước mắt chực trào ra, nói với Trần Bạch đang ngồi đối diện: “Trần Bạch, tuy trước mặt Thiên Ca, biểu hiện của tôi rất tốt, không để cô ấy cười vào mặt tôi, nhưng cậu biết không? Tận đáy lòng tôi thật ra rất buồn…”
“Thiên Ca nói không sai, là tôi hại anh ấy.”
Rồi những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống từ khóe mắt của Quý Ức: “… Nếu không phải do tôi, anh ấy sẽ không biến thành như ngày hôm nay.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...