Rời khỏi khách sạn lớn của Bắc Kinh, Quý Ức liền gọi một chiếc taxi đang đậu bên dường, mở cửa nói với tài xế địa chỉ của nhà Hạ Quý Thần rồi lên xe.
Mặc dù xe di chuyển thuận lợi vào tầm 10 giờ hơn nhưng cũng phải đến 20 phút sau xe mới dừng lại trước cổng khu chung cư của Hạ Quý Thần.
Quý Ức trả tiền xong, đợi khi xe taxi đã chạy đi mới vào trong khu chung cư.
Men theo con đường yên tĩnh của khu nhà, Quý Ức đi bộ chừng 5 phút thì dừng lại dưới chung cư của Hạ Quý Thần.
Cô ngẩng đầu đếm từng lầu từng lầu một, khi đếm đến tầng 18 Quý Ức dừng lại.
Chung cư của Hạ Quý Thần có một căn phòng đang sáng đèn.
Quý Ức từng đến nhà anh nhiều lần, cô có thể nhận ra đó chính là phòng làm việc của anh.
Tối thế này rồi, anh ấy còn đang làm việc sao?
Cô muốn lên đó nói với anh ấy biết bao, muốn bảo anh đừng làm việc vất vả như vậy nữa, phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình.
Cô muốn lên đó nói với anh rằng ngày nghỉ thì nên đi du lịch, đừng lúc nào cũng ở văn phòng hoặc phòng làm việc ở nhà để tăng ca.
Cô muốn lên đó nói với anh rằng những lúc đi tiếp khách, lúc nào có thể trốn về sớm được thì cứ về, đừng đi đêm nhiều quá.
Nghĩ nhiều thật nhiều nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ nhiều mà thôi.
Điều cô có thể làm chỉ là im lặng đứng dưới lầu, ngước nhìn ánh sáng hắt ra từ căn hộ của anh, cứ như vậy cô tưởng như đã cùng anh trải qua đêm cuối cùng của anh ở Bắc Kinh.
Vào lúc này, ở dưới nhà họ Quý.
Hạ Quý Thần đứng tựa vào đầu xe, ngước đầu nhìn về phía ánh sáng mờ ảo hắt ra từ cửa sổ nhà họ Quý.
Một tay đút vào túi, một tay cầm điếu thuốc.
Gió đêm thổi, đầu lửa của điếu thuốc lập lòe, khói thuốc không ngừng khuếch tán trong không khí.
Đêm đã về khuya.
Cô ở dưới chung cư nhà anh, vì đứng quá lâu nên bàn chân có chút tê mỏi, bèn đổi tư thế khác.
Anh vẫn ngước đầu đứng dưới nhà cô, điếu thuốc trên tay không biết đã là điếu thứ mấy.
Anh rút ra một điếu nữa, ngậm vào miệng, châm thuốc, yên lặng rít một hơi, sau đó cứ kẹp nó giữa hai đầu ngón tay, cứ như vậy không đụng đến nó nữa.
Gió càng lúc càng lớn, trời đã bắt đầu âm u từ tối, đến giữa khuya thì bắt đầu đổ một cơn mưa nhỏ, dịu dàng như sợi tơ, những giọt mưa rơi lệch nghiêng theo cơn gió.
Cô cũng không vì mưa mà rời khỏi chung cư nhà anh.
Anh cũng cứ như thế mà đứng trước đầu xe, không vào xe để tránh mưa.
Mưa không lớn, vì thế mà một lúc sau áo và đầu tóc mới bắt đầu thấm ướt.
Vì chỗ đang đứng là nơi hút gió, cô chuyển sang một chỗ khác.
Còn anh tiếp tục lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm.
Gần rạng sáng mưa bắt đầu lớn hơn, quần áo của cô đã ướt sũng.
Những giọt nước mưa tí tách rơi xuống từ vạt áo.
Những người có thói quen chạy bộ vào buổi sáng cũng đã thức dậy và đi ra từ chung cư.
Dù Quý Ức đã mang kính đen, nhưng cô cứ đứng ngây ra đó giữa trời mưa như thế cũng rất thu hút sự chú ý của người khác.
Sợ có người nhận ra mình rồi chụp ảnh đăng lên mạng, cô thôi không nhìn về phía cửa sổ căn hộ của Hạ Quý Thần nữa, đi vội về phía cổng khu chung cư.
Đi được vài bước, Quý Ức quay đầu lại, một lần nữa ngước nhìn cửa sổ căn hộ của Hạ Quý Thần.
Dù tóc ướt hết cả rồi, anh vẫn không có ý định lên xe.
Những giọt nước chảy dọc theo những góc cạnh của gương mặt anh, chảy xuống phần xương quai xanh để lộ giữa cổ áo.
Khung cảnh vừa buồn vừa cảm động.
Trời dần sáng, người đi làm che dù bắt đầu rời khỏi tòa nhà.
Không ít người vì hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần, nhưng anh cứ như không cảm nhận được, vẫn cứ như thế nhìn về phía cửa sổ nhà họ Quý.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...