Câu trả lời qua loa của anh khiến Quý Ức tựa như bị đâm trúng một đao, trong lòng vô cùng đau đớn.
Cô không dám nhìn Hạ Quý Thần nữa.
Khi anh vừa nói xong, cô lập tức xoay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng: “Em nghe nói...”
Lời còn chưa dứt, Quý Ức đã cảm thấy mắt mình cay cay, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.
Cô nuốt nước bọt, sau khi xác định mình có thể nói bình thường, thì mới tiếp tục lên tiếng: “...!Anh đi lần này, có thể sẽ không trở lại nữa sao?”
Hạ Quý Thần ngửa cổ uống khoảng nửa chai bia, rồi mới trả lời Quý Ức.
Lần này anh không gật đầu, chỉ nhẹ giọng “Ừm” như vừa rồi.
Anh không ồn ào báo mình về mà sẽ như bốn năm trước, lặng lẽ đến Bắc Kinh, đứng xa xa nhìn cô, nhưng sẽ không để bất kỳ ai biết...!
Cổ họng cô dường như bị nghẹn chặt hơn.
Cô sợ nước mắt mình trào ra, nên vội ngẩng đầu lên uống rượu ừng ực.
Uống cho đến khi hết rượu trong chai, cô mới buông cái chai xuống, ngước đầu lên nhìn trần nhà một lát, đợi khi mắt đã thôi xót xa, cô mới cúi xuống, giả bộ như đang nói chuyện phiếm, tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: “Trở về tiếp quản công ty của nhà họ Hạ sao?”
Khoảng thời gian gần đây anh luôn bận rộn vì trải đường cho tương lai của cô, còn chưa kịp chuẩn bị đường lui cho mình, cụ thể là trở về Tô Thành hay là làm gì khác, ngay cả bản thân anh cũng chưa nghĩ kỹ...!
Trong khi Hạ Quý Thần vẫn còn đang suy nghĩ, Quý Ức thấy anh không lên tiếng, cho rằng anh ngầm thừa nhận nên cô lại nói: “Công ty của nhà họ Hạ rất tốt, so với YC thì nhiều việc hơn một chút nhưng áp lực có lẽ sẽ không lớn, dù sao mọi chuyện cũng đã đi vào quỹ đạo, quan trọng hơn là lợi nhuận sẽ rất nhiều, rất tốt...”
Thật ra không tốt chút nào, cô không muốn anh rời Bắc Kinh, rời YC.
Cho dù bây giờ cô đã bị anh đưa sang công ty khác...!
Nói đến đây, cô mỉm cười, quay đầu nhìn Hạ Quý Thần, dường như để thuyết phục chính mình, cô càng nhấn mạnh câu: “...!Thật sự rất tốt.”
Hạ Quý Thần nhìn Quý Ức bằng ánh mắt sâu kín.
Rốt cuộc anh vẫn không nói gì, chỉ cụp mắt, cầm chai rượu đưa lên miệng.
Quý ức thấy anh uống rượu, cô cũng cầm một chai rượu, khui nắp rồi uống cùng anh.
Trước khi Hạ Quý Thần đến, Quý Ức đã uống khá nhiều, lúc này cô đã hơi say.
Cô sợ, lát nữa khi đầu óc không còn tỉnh táo thì cô lại tiếp tục nói đến chuyện Hạ Quý Thần rời khỏi nơi này, rồi… cô sẽ đột nhiên bật khóc.
Do đó, đợi đến khi không thể uống nổi nữa, cô lập tức ngừng uống, chuyển chủ đề: “Chiều nay, lúc em quay phim, có một lời thoại là Chúng ta thật sự không thể quay lại như lúc trước sao?, sau đó em đã nhớ đến sinh nhật năm trước của mình...”
Tuy Quý Ức không nói rõ nhưng Hạ Quý Thần biết cô muốn nhắc đến chuyện anh từng nói, lúc đó anh đã hỏi cô rằng bọn họ có thể quay lại như lúc trước hay không.
Cô lại uống thêm một ngụm rồi mới nói tiếp: “...!Sau đó, em lại nhớ đến lúc chúng ta học cấp ba.”
Nói đến đây, Quý Ức lại nhìn về phía Hạ Quý Thần lần nữa: “Đúng rồi, Hạ Quý Thần, anh biết không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...