Đại Thần Ôm Vào Lòng 101 Nụ Hôn Sâu


Hàn Tri Phản vẫn đang nói, nhưng dường như là đang tự nói với chính mình.

Trình Vị Vãn cố gắng nghe, nhưng cô không hiểu rốt cuộc bản thân mình bị làm sao, cô chẳng thể nào nghe được bất kỳ âm thanh gì xung quanh, bên tai chỉ văng vẳng những lời Hàn Tri Phản nói ban nãy.

Cảm giác chua xót tràn ngập đáy mắt Trình Vị Vãn.

Cô sợ mình sẽ khóc trước mặt Hàn Tri Phản nên vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ quay người đi về phía thang máy.
Tiến vào thang máy, Trình Vị Vãn đứng một lúc lâu mới phát hiện ra mình chưa ấn tầng thang máy.

Khó khăn lắm mới xuống tầng một, nhưng cô lại quên phải bước ra, cứ như vậy để thang máy chạy đến tầng cao nhất.

Không biết đã lặp lại bao nhiêu lần như thế, Trình Vị Vãn mới rời khỏi công ty của Hàn Tri Phản.


Cô không rõ mình muốn đi đâu, cũng không biết mình đang ở nơi nào, cô cứ lang thang không mục đích dọc theo những con phố.

Trình Vị Vãn đi đến khi đôi chân mỏi nhừ không thể nhúc nhích nữa, cô tùy tiện ngồi xuống ở một chỗ ven đường.
Cô mở to đôi mắt đen nhánh ngắm nhìn người những người qua lại trên phố.

Cô hoàn toàn im lặng, không có bất kỳ dấu hiệu muốn rơi nước mắt.
Cô nhớ lại...!lúc cô còn rất nhỏ, mẹ vừa mới qua đời, cha lại bận rộn công tác, không có thời gian chăm sóc cô.

Những lúc ở nhà một mình...!cô làm bài tập, vẽ tranh, xem sách y dược, chơi Piano… Cô một mực ngoan ngoãn.

Bởi vì người mẹ đã mất và ông bố bề bộn công việc của cô đã từng nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì cuối tuần họ sẽ dẫn cô ra ngoài chơi.

Sau này lớn lên, cô mới biết rằng tất cả những điều đó chỉ là nói cho cô vui.
Có lẽ từ nhỏ đã hình thành thói quen độc lập, nên sau này cô rất ít khi dựa dẫm vào người khác, mãi cho đến khi cô gặp Hàn Tri Phản…
Thế nhưng sự thật đằng sau mọi chuyện thật đáng đau lòng.

Người đẩy cô vào địa ngục, cũng là người từng đưa cô dạo chơi nơi thiên đường.

Sau khi Hạ Quý Thần đùng đùng tức giận rời đi.


Hàn Tri Phản nằm bất động trên sàn nhà, mãi đến khi vang lên tiếng gõ cửa, anh ta mới chống người bò dậy.
Thư ký bước vào, đưa mắt nhìn thoáng qua một Hàn Tri Phản vô cùng chật vật, thư ký cúi đầu hỏi: “Hàn tổng, có cần tôi gọi xe cứu thương không?”
"Không cần!" - Hàn Tri Phản nhàn nhạt đáp.

Anh lảo đảo bước đến trước bàn làm việc, cầm hộp thuốc lá trên bàn lên.

Anh rút ra một điếu thuốc, vừa chuẩn bị đưa lên miệng, chợt thư ký sau lưng lên tiếng: “Hàn tổng, Hạ tổng đến chưa bao lâu thì Trình tiểu thư cũng đã đến rồi.”
Tay Hàn Tri Phản run lên, điếu thuốc đang kẹp trên ngón tay liền rơi xuống đất.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, thư ký tiếp tục kể lại tình cảnh lúc nãy: “Trình tiểu thư đứng tại cửa rất lâu, lúc rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi…”
“Vô cùng khó coi...” Điều này nghĩa là cô đều nghe thấy những lời anh nói?
Kỳ thật, cứ xem như cô không nghe thấy những lời ấy thì anh cũng sẽ nói cho cô biết, đây vốn dĩ là câu chuyện mà anh sắp đặt cho cô và anh ngay từ đâu.

Hôm nay cô đã nghe thấy những lời này thì cũng xem như anh cũng bớt đi phiền toái.

Nhưng mà...!anh làm sao thế này? Tại sao trong lòng lại có chút hoang mang?

"Hàn tổng?" - Thư ký đợi Hàn Tri Phản một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, lần nữa lên tiếng.

Hàn Tri Phản hoàn hồn, anh đưa lưng về phía thư ký, ngữ khí phảng phất sương mù: "Ra ngoài trước đi.”
"Vâng!" - Thư ký khẽ lên tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Cánh cửa kép lại, trong phòng chỉ còn lại mỗi Hàn Tri Phản.

Đầu óc hắn trống rỗng một lúc, không biết thế nào mà trong tâm trí lại thoảng qua câu nói kia của thư ký “Sắc mặt vô cùng khó coi…"
----
Sau khi ăn cơm tại nhà hàng lớn nhất Bắc Kinh thì Quý Ức được đưa về nhà.

Cô rất ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò của Hạ Quý Thần, gửi cho anh một tin nhắn “Đã về nhà an toàn!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui