Màn hình điện thoại di động chuyển sang cảnh một ngôi sao khác đang trả lời phỏng vấn.
Nhưng bên tai Quý Ức vẫn còn quẩn quanh câu nói của Hạ Quý Thần: “Đi dự sinh nhật một người bạn.”
Hôm nay là sinh nhật của cô...!Chẳng lẽ anh ấy định sau khi kết thúc buổi lễ trao giải thì lập tức quay về Bắc Kinh sao?
Nghĩ đến đây, một lần nữa, Quý Ức lại cảm thấy máu trong người như sôi lên.
Xe taxi ngừng lại.
Bởi vì có quá nhiều người đến tham dự buổi lễ trao giải chương trình truyền hình, cho nên các con đường ở khu vực lân cận đều bị chặn lại.
Không có giấy thông hành cho nên xe taxi chỉ có thể dừng lại ở giao lộ bị chặn.
Hạ Quý Thần vừa trả lời phỏng vấn xong, vẫn chưa rời khỏi, lúc này, hẳn là anh đang ở bãi đỗ xe.
Quý Ức gạt bỏ suy nghĩ gọi điện cho anh, sau khi thanh toán tiền xe, cô giống như đến tham dự cuộc thi chạy cự ly 100m, lao nhanh về phía hiện trường buổi lễ trao giải.
----
Bãi đỗ xe ngoài trời không có đèn, bốn phía đều là đường đi, mượn ánh đèn đường, có thể lờ mờ thấy được lối đi.
Càng đi vào khu trung tâm, ánh sáng càng yếu.
Hạ Quý Thần và Trần Bạch ra về tương đối muộn, đã có rất nhiều xe rời khỏi từ lâu, bãi đỗ xe trống rỗng.
Xe của Hạ Quý Thần nằm ở khu vực trung tâm, vốn dĩ bốn phía đỗ đầy xe, nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Bởi vì ánh sáng yếu, cho nên Hạ Quý Thần và Trần Bạch cũng không để ý thấy có người ở cạnh xe.
Mãi cho đến khi đi đến phía trước xe, Trần Bạch lấy chìa khóa mở cửa, đèn xe phút chốc sáng lên, Hạ Quý Thần và Trần Bạch mới thấy rõ bên cạnh xe có một người đang ngồi xổm trên mặt đất.
Cả hai đồng thời dừng bước.
Đèn xe sáng lên khiến cho người đang ngồi xổm trên mặt đất giật mình, người đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Quý Thần và Trần Bạch.
Cách đó không xa, đúng lúc có chiếc xe vừa khởi động, ánh đèn hắt sang đây, đủ để Hạ Quý Thần và Trần Bạch thấy rõ người đang ngồi xổm trên mặt đất là ai.
Trần Bạch đứng bên cạnh Hạ Quý Thần, cậu cảm giác được rất rõ không khí xung quanh anh bắt đầu lạnh xuống.
Theo bản năng, cậu liếc nhìn Hạ Quý Thần một cái, khuôn mặt điển trai của anh lúc này lạnh lẽo tựa như tuyết rơi trong ngày đông.
Thiên Ca ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần trong chốc lát, lúc này, một bên mặt anh vẫn còn trong bóng.
Sau đó, cô ta từ từ đứng lên, bước từng bước đến trước mặt anh.
Khi đến gần, Trần Bạch mới nhìn rõ bộ dạng thảm hại của Thiên Ca.
Bộ váy dày thanh lịch đã bị rách một đường dài, kiểu tóc xinh đẹp trên sân khấu đã sớm không còn nữa, giờ đây, trông nó rối bù như tổ chim.
Có lẽ bởi vì khóc, cho nên khuôn mặt vốn được trang điểm tỉ mỉ giờ chỉ còn lại từng mảng phấn loang lổ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì Trần Bạch thật sự không thể tưởng tượng ra được, người phụ nữ trước mắt chính là Thiên Ca, người mà dù cho ở bất kỳ đâu, tham gia chương trình hay là chụp ảnh thì cũng đều giữ cho mình một vẻ ngoài thanh lịch.
Khi bước đến cách Hạ Quý Thần khoảng chừng một mét, Thiên Ca ngừng lại.
Cô biết rõ rằng anh ta sẽ không chủ động nói chuyện với mình, cho nên cô đã lên tiếng trước: “Tất cả đều là do anh sắp xếp, đúng không?”
Biết rõ là hỏi thừa, nhưng cô vẫn cứ hỏi.
Anh lạnh lùng nhìn cô, không hề có ý định mở miệng.
Cô cố thoát khỏi sự giám sát của người đại diện, chạy đến bãi đỗ xe, ngồi chờ cạnh xe của anh suốt một tiếng đồng hồ giữa trời đêm rét lạnh, đương nhiên không chỉ để hỏi anh chuyện này.
Thấy Hạ Quý Thần mãi vẫn không trả lời, Thiên Ca lại nói: “Là bởi vì anh cho nên Lý Dao Dao mới phản bội tôi?”
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân chính khiến cô đến tìm anh.
Cô muốn biết, cô đã đối xử tốt với Lý Dao Dao như vậy thì tại sao cô ta lại phải bội cô?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...