Kể từ hôm đó, Hạ Quý Thần và Quý Ức bắt đầu liên lạc với nhau.
Ban đầu là ba bốn hôm trò chuyện một lần, càng về sau thì mỗi ngày sẽ có một khoảng thời gian ngắn trò chuyện đôi câu, đến cuối cùng là buổi sáng vừa thức dậy và buổi tối trước khi ngủ, kể cả trong ngày cũng có đôi lần trò chuyện.
Con gái trời sinh thích tám chuyện.
Trước khi hủy bỏ hôn ước với với Hạ Dư Quang, có chuyện gì, Quý Ức cũng đều tìm đến anh.
Sau khi hủy bỏ hôn ước với anh, cô lại bắt đầu chơi game với Đường Họa Họa, hai cô gái vốn có quan hệ rất tốt nên càng thêm thân thiết, hiển nhiên, có chuyện gì, Quý Ức cũng kể lại cho Đường Họa Họa nghe.
Nhưng nói chuyện với Hạ Quý Thần ngày càng nhiều, chính cô cũng không phát giác được, dần dần, gặp phải chuyện gì, cô cũng có thói quen tìm anh.
Lúc đầu, khi Quý Ức nói chuyện phiếm với Hạ Quý Thần, đều là gõ chữ, sau này, cô cảm thấy gõ chữ quá phiền toái, liền dứt khoát gửi tin nhắn thoại cho anh.
“Hạ Quý Thần, hôm nay em xem một bộ phim, chính là bộ phim vừa ra mắt đó, tình tiết quả thực quá tệ.”
“Hạ Quý Thần, anh nói xem, tại sao tất cả mẫu mã mới của Channel trong quý I lại đẹp như vậy? Em làm sao mà chọn đây…”
“Hạ Quý Thần, anh nói xem, sao phụ nữ lại khó nuôi như vậy chứ? Chỉ bảo đi toilet một chút thôi mà lại lướt trang taobao cả buổi? Rồi còn mua thật nhiều đồ, chất đầy trong giỏ hàng như vậy!” Phía sau còn gửi kèm một tấm ảnh chụp màn hình, trong ảnh là giỏ hàng của Quý Ức.
“Hạ Quý Thần, anh nói xem, loại bánh ngọt này có gì đặc biệt chứ? Không phải chỉ là hơi phổ biến trên trang mạng của những người nổi tiếng thôi sao? Vậy mà lại không giao hàng, bắt buộc phải đến xếp hàng mua!”
----
Hạ Quý Thần không rãnh rỗi như Quý Ức, trong lúc làm việc, anh không có thời gian để chú ý đến tin nhắn của cô.
Cho nên có những lúc, đợi anh xử lý xong công việc, mở wechat ra thì thấy một chuỗi tin nhắn của Quý Ức gửi đến.
Thật ra, một ít suy nghĩ vụn vặt trong lòng con gái, Hạ Quý Thần không cách nào lý giải nổi.
Ví dụ cô rối rắm thật lâu, chỉ bởi vì chuyện bữa tối nên ăn gì.
Hoặc là, qua tám giờ tối, cô lỡ ăn trái cây, vì sợ béo phì mà cô kêu than cả buổi.
Nhưng mà không lý giải được thì cũng không cần lý giải, đối với mấy cái tin nhắn mà Quý Ức gửi đến, anh đều rất nghiêm túc xem hoặc là rất nghiêm túc nghe.
Có đôi khi, anh quá bận, thì sẽ một công đôi việc, vừa nghe cô nói, vừa làm việc.
Trần Bạch là trợ lý của Hạ Quý Thần, ngoại trừ thời gian ngủ ra, gần như anh luôn luôn ở bên cạnh Hạ Quý Thần.
Anh nhận thấy tâm trạng của Hạ Quý Thần gần đây rất tốt.
Thậm chí anh ấy còn có thêm một sở thích là đeo tai nghe trong lúc làm việc.
Lúc đầu, Trần Bạch cứ nghĩ là Hạ Quý Thần nghe nhạc, cho đến một ngày nọ, anh vô tình liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại của anh ấy, thì phát hiện anh ấy không mở giao diện phát nhạc.
Trong lúc vừa làm việc vừa đeo tai nghe, Hạ Quý Thần cũng không thật sự tập trung, có đôi khi, anh ấy đang gõ chữ trên máy tính, bỗng ngừng lại, dường như là đang nghe cái gì đó, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Một lát sau, anh ấy sẽ giao việc cho anh.
“Trần Bạch, cậu đi mua tất cả các mẫu mã mới trong quý I của Chanel cho tôi, sau đó gửi đến địa chỉ này.”
“Trần Bạch, tôi có gửi cho cậu một tấm ảnh chụp màn hình, cậu mua tất cả những thứ trong ảnh, gửi đến địa chỉ này cho tôi.
À, tôi cũng đã gửi kèm địa chỉ cho cậu.”
“Trần Bạch, cậu đến tiệm bánh, mua hai phần bánh sữa chua việt quất, đưa đến địa chỉ lần trước mà tôi đã gửi cậu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...