Lưng Hạ Quý Thần dựng thẳng lên, người anh đứng sững tại chỗ.
Anh cảm thấy tất cả giống như là một giấc mơ, hư vô, mờ mịt, không chút chân thật.
Anh không dám nhúc nhích, anh sợ động một chút, cánh tay của cô đang vòng qua hông anh sẽ biến mất.
Quý Ức cũng không biết rốt cuộc bản thân bị gì, bỗng nhiên cô rất muốn ôm anh.
Mặt cô áp sát bụng anh, cách một lớp áo sơ mi, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người anh.
Cái cảm giác ấm áp này khiến cho cô vô cùng an tâm, ngay cả trái tim suốt cả ngày hôm nay phải chịu nhiều áp lực cũng dần dần yên ổn trở lại.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, Quý Ức cứ đơn phương ôm Hạ Quý Thần như vậy, ngồi ngây người thật lâu.
Nước mắt của cô, cũng dần dần ngừng rơi.
Bởi vì khóc quá nhiều, cho nên thỉnh thoảng cô nấc lên một cái.
Cứ ngồi một tư thế như vậy hồi lâu, quả thật có hơi không thoải mái, nên cô thoáng nhích người một cái, điều chỉnh tư thế.
Cử động của cô làm ảnh hưởng đến Hạ Quý Thần, từ nãy giờ, cả người anh vẫn luôn đứng yên, không dám nhúc nhích một chút nào.
Anh điều chỉnh hô hấp, tiếp tục đứng như vậy trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng giơ tay lên, khẽ chạm vào lưng cô.
Cảm giác chân thật cho anh biết rằng cô thật sự đang ôm anh.
Đầu ngón tay anh hơi run rẩy, cuối cùng anh cũng hoàn toàn đặt tay lên lưng cô.
Nhiệt độ trên tay anh xuyên qua quần áo truyền lên da cô, từ phía sau lưng, thấm vào tim cô.
Cô nhịn không được càng vùi đầu vào người anh sâu hơn, ngay cả vòng tay đang ôm lấy eo anh cũng xiết chặt.
Hành động thân mật và đáng yêu của cô khiến trái tim anh mềm nhũn, dường như ăn được mật ngọt, hương vị ngọt ngào từ bên miệng chạy một mạch xuống tận nơi sâu nhất trong tim.
Anh dùng sức nhịn không được kéo cô sát vào người anh hơn.
Anh và cô cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi cảm xúc của Quý Ức hoàn toàn ổn định.
Cô không muốn rời khỏi ngực anh, thấy anh cũng không có ý muốn kéo cô ra, nên cô cứ để yên như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Ức nghĩ đến chuyện xảy ra ở phim trường, lúc cô ghi hình ngày hôm qua, cô đã giẫm lên một món đồ hình tròn.
Cô không rõ lắm, cũng không biết suy đoán của mình có đúng hay không.
Huống chi có vài lời, nếu không có chứng cớ thì không thể nói lung tung được.
Nhưng lúc này, cô lại rất muốn nói cho Hạ Quý Thần nghe.
Quý Ức suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng, cô vẫn mở miệng: “Hạ Quý Thần?”
“Hử?”
“Ngày hôm qua...” - Đến cùng, vẫn có hơi khó nói, Quý Ức ngừng lại giây lát, mới nhỏ giọng nói tiếp: “...!Thiên Ca đã gọi điện cho em.”
“Cô ta nói với em rất nhiều lời, hầu hết đều là giễu cợt em.
Nhưng mà cô ta có nói một câu, khiến em cảm thấy rất kỳ quái.
Cô ta nói chỉ cần cô ta còn ở trong ngành giải trí ngày nào, thì em đừng mơ tưởng có ngày nổi danh.”
Nói đến đây, Quý Ức rõ ràng cảm giác được cả người Hạ Quý Thần thoáng bất động.
Sau đó, cô nghe giọng anh có vẻ lạnh lẽo hỏi tiếp theo: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em liền hỏi cô ta, có phải chuyện em bị ngã có liên quan đến cô ta hay không, nhưng cô ta không trả lời em.
Chỉ có điều không chỉ có chuyện đó thôi đâu, còn có điểm này, khiến em cảm thấy khó hiểu, đó là về việc nữ nghệ sĩ người Đài Loan đã không đến kia.
Quan trọng hơn nữa, chính là lúc em bước từ trên đài xuống, lòng bàn chân đã giẫm phải một món đồ hình tròn, chính là vật kia làm cho em bị trượt.”
“Hôm qua, lúc nhìn thấy Thiên Ca, em đã thật sự rất cẩn thận, đề phòng cô ta, nhưng vẫn xảy ra chuyện như vậy...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...